Cáp Sĩ Kỳ cố gắng trấn tĩnh, sau đó đi quanh phòng hai lần.
- Á Á, công tử ở đây chờ đến khi tỷ tỷ của công tử về, nếu như hừng đông ta vẫn chưa quay lạ thì mọi người cũng không cần phải chờ ta, công tử lập tức rời khỏi Lạc Dương, sau khi ta thoát hiểm sẽ đi tìm.
Mao Tiểu Tám, ngươi ở đây chiếu cố cho thánh tử.
- Đợi thánh nữ về xong, ngươi cùng với bọn họ khởi hành, quay trở lại Tương Châu, nhớ kỹ không được để thánh nữ hành động thiếu suy nghĩ.
Mao Tiểu Tám vội vàng đáp ứng, Cáp Sĩ Kỳ không nói nhiều lời, cầm lấy hoành đao nhanh chóng lao ra.
Hắn cưỡi một con ngựa, nhay chóng hướng về phía cửa thành.
Nếu như Hồ Tử mới bắt đầu hành động thì hắn mới tới cửa thành, người này bình thường rát thông minh tại sao hiện tại lại bốc đồng như vậy? Với lại hôm nay hoàng đế không ở Lạc Dương, hắn xông vào thì có ích lợi gì, vấn đề này thật không tốt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của tiểu quận chúa và tiểu chủ.
Cáp Sĩ Kỳ càng nghĩ càng thấy lòng như lửa đốt.
Cũng may trên đường không có người nào chặn lại, bình thường thời điểm này đều có vệ sĩ tuần tra, nhưng tối nay mưa rất lớn, những vệ sĩ kia cũng không xuất hiện, nên Cáp Sĩ Kỳ đi thẳng tới cửa thành.
Cáp Sĩ Kỳ vừa đi xong, Mao Tiểu Tám ngồi ở trước cánh cửa, thỉnh thoảng lại xem sắc trời.
- Ngươi nhìn gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965046/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.