Ngôn Khánh liền hỏi:
- Tiểu Nha, ngươi có chuyện gì sao?
- Thiếu gia... tiểu nữ có một chuyện muốn xin thiếu gia giúp đỡ.
- Chuyện gì vậy?
- Tiểu nữ muốn đổi tên, nhưng cha mẹ lại không biết chữ, cũng không biết nên đổi thành gì cho tốt, mẹ của tiểu nữ nói rằng nên hỏi thiếu gia nhất định sẽ nghĩ được tên hay.
- A!
Trịnh Ngôn Khánh đã minh bạch.
Mao Nha tuổi tác lớn hơn Ngôn Khánh hai tuổi, đã gần bằng người lớn rồi, nói không chừng hai năm nữa phải lập gia đình nêu luôn gọi là Tiểu Nha thì thật không trang nhã, Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi nói:
- Cái tên Mao Nha đúng là không dễ nghe, không bằng gọi là Niệm, gọi là Mao Tiểu Niệm, ngươi thấy thế nào?
Niệm, có rất nhiều nghĩa nhưng thông tục nhất chính là tưởng niệm.
Mình đã hơn mười tuổi rồi, trong chớp mắt đã rời xa Lý Cơ tiên sinh hơn ba năm.. cho nên Ngôn Khánh nói Mao Nha đổi tên là Niệm vì Mao Nha đi vào nhà của hắn cũng là ngày mà Lý Cơ rời khỏi Lạc Dương.
- Tiểu Niệm?
Mao Nha thấp giọng gọi hai lần, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra một vẻ thoái mái:
- Được, về sau tiểu nữ tên là tiểu Niệm.
Chắc hẳn nàng cũng có rất nhiều người tưởng niệm.
Ngôn Khánh bước xuống rừng trúc lúc này sắc trời đã tối, gió từ Long môn sơn thổi tới mang theo một vẻ đìu hiu.
Cũng không biết cảnh sắc Hạ Châu kia thế nào rồi?
------------------------------
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964816/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.