Ngôn Hổ đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói đó là một cái tên vô cùng ý nghĩa.
Hắn biết rõ Ngôn Hổ nhưng không dám hỏi thăm, chỉ có thể vụng trộm nghe ngóng, chỉ là có được tin tức cũng không nhiều.
Hôm nay Hùng Đại Chuy đột nhiên nhắc tới cái tên Ngôn Hổ này khiến cho hắn thêm phần khiếp sợ.
Hắn muốn hỏi thăm nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, vạn nhất Hùng Đại Chuy hỏi hắn tại sao lại quan tâm tới chuyện của Ngôn Hổ thì hắn phải trả lời thế nào? Chẳng lẽ lại nói rằng mình là cháu ngoại của Ngôn Hổ hay sao? Chuyện này dĩ nhiên là sẽ dẫn tới một hồi đại họa.
Đúng lúc Ngôn Khánh đang suy tư xem phải hỏi thăm thế nào thì Trịnh Thế An đột nhiên mở miệng.
- Đại chuy tử, Ngôn gia thôn chẳng lẽ không còn ai sống sót hay sao?
Hùng Đại Chuy khẽ giật mình lắc đầu nói:
- Ta chưa từng nghe qua tin tức này, mũi to tại sao ngươi lại có hứng thú với Ngôn Hổ?
Trịnh Thế An vụng trộm nhìn Trịnh Ngôn Khánh mà cười nói:
- Ngôn Khánh trước kia muốn chế tạo cây mã giáo, nhưng không tìm thấy người phù hợp, ta biết lão tiểu tử ngươi chế tạo đao kiếm là hạng nhất nhưng lại không rèn được giáo.
- Ngươi vừa rồi nhắc tới Ngôn Hổ, ta nghĩ rằng nếu Ngôn Hổ còn sống tìm được hắn rồi chẳng phải Ngôn Khánh sẽ có cơ hội có được một cây giáo tốt hay sao?
Hùng Đại Chuy gãi gãi đầu:
- Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964814/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.