Thế nhưng Ngôn Khánh lại đỡ lấy hắn, hắn không có cách nào dập đầu nên không khỏi hơi sốt tuột.
Ngôn
Ngôn Khánh tuy có tính cách thành niên nhưng không biết vì sao, khi đọc nội dung bức thư này vẫn không kìm nổi bi thương. Lý Cơ người cùng với hắn không có nửa điểm quan hệ nhưng quan tâm bảo vệ hắn không thua gì Trịnh Thế An.
Nhưng bây giờ ngay cả một tiếng cũng không nói đã rời đi.
Trịnh Ngôn Khánh muốn khóc nhưng lại không khóc được.
Bộ dạng này của hắn làm cho Đậu Phụng Tiết sợ hãi.
Nó bước lên một bước, kéo tay Trịnh Ngôn Khánh mà nói:
- Ngôn Khánh, Ngôn Khánh, ngươi làm sao vậy, đừng làm ta sợ!
- Ta không sao đâu!
Trịnh Ngôn Khánh vuốt ve bờ má mũm mĩm rồi nói:
- Ngươi chuyển tất cả những quyển sách này lên xe cho ta.
Nói xong hắn tiến lên một bước, đem cây cung từ trên tường lấy xuống, hắn biết đây là vật mà Lý Cơ yêu thích nhất.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ mềm mại của cây cung rồi lại nhìn căn phòng này.
Cách đây mấy tháng hắn đã ở chỗ này, vậy mà bây giờ...
- Ngôn Khánh, chúng ta hiện tại có thể đi.
- Ngươi chờ ta một chút, ta còn một số việc phải làm phiền xá trưởng.
- Chuyện gì?
Ngôn Khánh cười cười:
- Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ không tới nơi này đọc sách nữa.
Trịnh Ngôn Khánh nhanh chóng hoàn thành thủ tục thuận lợi.
Xá trưởng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964777/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.