Thế nhưng Ngôn Khánh lại đỡ lấy hắn, hắn không có cách nào dập đầu nên không khỏi hơi sốt tuột.
Ngôn Khánh nói:
- Đậu Hiếu ta không thể nhận ba cái dập đầu này của ngươi, hơn nữa ta học cùng trường với ngươi, cũng có duyên phận, ngươi lại là lớp trên của ta, không thể phá hư quy củ... như vậy đi, ngươi đáp ứng ta ba chuyện thay cho ba cái dập đầu, thế nào?
Đậu Hiếu nghe xong liên tục gật đầu.
- Ngươi nói đi...
Ngôn Khánh gãi gãi đầu nói:
- Ta hiện tại còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ kỹ rồi nói sau.
- Chuyện này... được rồi ngươi nghĩ kỹ rồi nói cho ta biết, chỉ cần ngươi phân phó, ta nhất định làm được.
Nói xong hắn giựt từ trên người ra ba miếng vải đưa cho Trịnh Ngôn Khánh:
- Ngươi cầm lấy, về sau ngươi có bất kỳ yêu cầu nào, bất kể là ai tìm ba cái miếng vải này tới tim ta, cho dù xông pha vào nơi khói lửa ta cũng làm.
Ngôn Khánh nở nụ cười, tiếp nhận miếng vải trong tay của Đậu Hiếu.
Lúc này các học sinh đã đến học, Đậu Hiếu lập tức gật đầu với Ngôn Khánh, bỏ vào trong phòng học.
- Ngôn Khánh, ngươi tại sao lại mời hắn ăn bánh?
Trịnh Ngôn Khánh trừng mắt:
- Ta muốn mời hắn ăn, ngươi mất hứng sao?
Đậu Phụng Tiết liền im lặng, hừ hừ nói:
- Ngươi đã nói vậy thì thôi... Đúng rồi, cửa hàng bánh kia vừa ra một loại bánh mới, rất ngon đấy, ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964775/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.