Tiểu Yêu, con có biện pháp không, bằng không thì chỉ sợ chúng ta càng ngày càng khó buôn bán, hay là chúng ta cũng hạ giá?
- Không thể!
Ngôn Khánh vội vàng từ chối.
- Làm như vậy tiền lời sẽ càng ít, càng ngày sẽ trở nên lưỡng bại câu thương, hơn nữa nếu như hai cửa hàng kia là do Thôi thị ra tay thì chúng ta không gượng đậy nổi, còn bọn họ thì không sao cả.
Đỗ Như Hối ở bên cạnh bịt tai.
Người đọc sách đối với chuyện này vốn không ưa.
Nếu không phải là Ngôn Khánh ở đây thì Đỗ Như Hối không chừng đã phẩy tay bỏ đi.
Ngôn Khánh nhìn thấy Đỗ Như Hối không kiên nhẫn thì cười nói:
- Gia gia, chuyện này không cần nóng vội chúng ta cần nghĩ kỹ đã.
- Ừ, vậy nghĩ kỹ rồi hãy nói.
Trịnh Ngôn Khánh không sợ loại cạnh tranh này, đây là lũng đoạn thị trường. Kiếp trước những kiểu chiến tranh như vậy nhìn có vẻ rất ghê gớm nhưng cuối cùng đều lưỡng bại câu thương. Ở kiếp trước chính trưởng phòng thành thị đã nói, thương chiến lúc đầu thì mạnh nhưng kết quả mấy chục năm về sau, những cửa hàng tham gia thương chiến hoặc đóng cửa hoặc thay đổi chủ nhân không có kết cục tốt.
Cho nên trả giá cho cách chiến này cũng không phải là biện pháp hay, Trịnh Thế An cũng không gượng dậy nổi.
- Bề bộn một ngày rồi, ta đi ngủ trước.
Trịnh Thế An nói xong đứng dậy định ra đi.
- Gia gia, con muốn thương lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964771/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.