Hắn hít một hơi sau đó xoay người lại, ở đằng sau học xá đã đi tới một người, chính là Đậu Hiền.
- Lang, cần phải đi!
- Ừ.
- Đậu Hiền man tới một cái bao, sau lưng có hai gia nô, dắt ngựa tới trước mặt Lý Cơ.
- Tỷ phu bên kia đã sắp xếp thỏa đáng, Đạo Huyền địa ca ít ngày nữa sẽ đảm nhiệm chức Hạ Châu thích sứ, đệ đến Thống Vạn Trấn, lúc đó sẽ có người tiếp đãi... Chuyện này đệ chỉ cần để ý, sau khi tu trì Lạc
Dương xong, thúc phụ sẽ đảm nhiệm chức Tư Lệ Đài ở Lạc Dương, lúc đó nhất định có thể chiếu cố tốt cho Ngôn Khánh. Tương lai có cơ hội sẽ cho phụ tử đệ đoàn tụ.
Lý Cơ lúc này cảm xúc bất ổn nên không nói gì.
- Mạc Phục Lạc những ngày sau này, huynh nhớ chiếu cố tốt cho Ngôn Khánh.
- Vật ở trong thư phòng của ta đều để lại cho Ngôn Khánh... ta ở đây còn có một phong thư, ngày mai Ngôn Khánh đến, huynh giao cho nó.
Lý Cơ nói xong, chắp tay thi lễ về phía Đậu Hiền.
Đậu Hiền gật đầu, khoát tay ý bảo gia nô dẫn ngựa tới.
Lý Cơ sửa sang lại quần áo, tiếp tục nhận cương, nhảy mình lên yên ngựa.
Hắn ngồi lên trên yên ngựa, một tay cầm cương, một tay cầm bao, sau đó chắp tay thúc ngựa chạy đi.
- Ven đường chiếu cố tốt cho ông ấy, thiếu một sợi tóc ta sẽ lấy tính mạng của các ngươi.
Đậu Hiền cũng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964770/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.