Chương trước
Chương sau
Đây là một chuyện bất đắc dĩ, Trịnh Ngôn Khánh cũng biết rằng, sinh hoạt ở bên trong thế gia vọng tộc có đủ loại gian khổ.

Nhìn như phong quang vô hạn, kỳ thực mỗi bước đi đều ẩn chứa rất nhiều sát cơ.

Trịnh Ngôn Khánh không thể có lựa chọn nào khác.

Trời vừa sáng, Trịnh Thế An đã tìm Trịnh Vi Thiện, đem ý nghĩ muốn đổi ruộng đồng lấy tơ lụa và tiền bạc nói cho Trịnh Vi Thiện.

Đồng thời ông còn muốn đổi những phòng ốc ồn ào này lấy khu rừng trúc dưới núi Long Môn.

Trịnh Vi Thiện vâng mệnh chuẩn bị thủ tục cho Trịnh Thế An, nhưng nghe thấy Trịnh Thế An không muốn ruộng đồng, Trịnh Vi Thiện giật mình không thôi.

- Lão quản gia, ông cần phải hiểu rõ.

Trịnh Vi Thiện khuyên:

- Lần này lão thái gia đưa ruộng tốt thượng đẳng cho ông, nếu ông không muốn thì sau này hối hận cũng không kịp đâu.

Trong lòng Trịnh Thế An, tâm lý địa chủ vẫn còn rất sâu.

Nếu không có Trịnh Ngôn Khánh hôm qua khuyên bảo thì ông dĩ nhiên tiếp nhận những ruộng đồng này, dù vậy sau khi Trịnh Vi Thiện nói, ông vẫn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng lắc đầu cự tuyệt.

- Cũng không phải ta không muốn, nhưng thực sự...

- Hôm qua ta đi Thiên Tân Kiều phố, nhìn thấy mấy ông bạn già, thật sự muốn giúp đỡ bọn họ một chút, tuy nói lão thái gia muốn khôi phục phụ cấp cho họ, nhưng ngươi cũng biết, đám bạn già kia của ta có tính tình thế nào, cách làm của phu nhân khiến bọn họ rất thương tâm, đến giờ vẫn không tiếp nhận phụ cấp, còn mấy lão huynh đệ trong nhà hiện tại đã rất đói, trong lòng ta thực không cảm thấy thoải mái.

Hiện tại cho dù lão thái gia ra mặt cũng không có tác dụng.

Cũng may năm đó ta cùng với đám huynh đệ này xuất sinh nhập tử, ta ra mặt giúp bọn họ, bọn họ có thể tiếp nhân. Ta đổi lấy một chút tiền và tơ lụa,cùng với đám huynh đệ này làm chút việc sinh ý, cho dù không giúp đỡ được gì thì trong lòng cũng thoải mái hơn.

- Lão quản gia quả nhiên là người trọng tình nghĩa.

Đám lão quân ở Thiên Tân Kiều phố trải qua chuyện đó đúng là rất thương tâm.

Trịnh Vi Thiện dĩ nhiên là hiểu tính tình của những lão nhân kia, lúc trước bọn họ dám ngăn cản xe của Trịnh Nhân Cơ để hỏi, cho thấy bọn họ không phải là kẻ ăn xin, mặc dù Trịnh Đại Sĩ muốn khôi phục phụ cấp cho họ nhưng vẫn không có người nào nhận lấy.

Trịnh Thế An vừa rồi nói như vậy khiến cho Trịnh Vi Thiện cảm động.

Vì vậy hắn liền đáp ứng, cam đoan sẽ tận lực làm chuyện này.

Cùng ngày, Trịnh Vi Thiện đem thỉnh cầu của Trịnh Thế An nói với Trịnh Nhân Cơ, Trịnh Nhân Cơ cũng không dám định đoạt, sai người đi suốt đêm hỏi ý kiến của Trịnh Đại Sĩ.

Đến ngày thứ ba, tin tức từ Huỳnh Dương mới chuyển về.

Trịnh Đại Sĩ chỉ viết rằng: Công việc ở Lạc Dương, tất cả do ngươi quyết định, không cần hỏi ai.

- Hiền đệ, Trịnh Thế An này đến tột cùng là có ý gì?

Trịnh Nhân Cơ rơi vào đường cùng, tìm Nhan Sư Cổ thương nghị, gần đây, Nhan Sư Cổ vô cùng bận rộn, buổi trưa sau khi dạy Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị học xong, sau giờ ngọ khổ đọc Tam Quốc, ghi lại chú thích, kỳ thật thời Ngụy Tấn đã có chú thích của Tam Quốc chí của Bùi Tùng, vô cùng hoa mỹ.

Nhưng Nhan Sư Cổ phát hiện, chú thích của Tam Quốc Chí của Bùi Tùng, muốn hiểu được cũng không phải là điều dễ dàng.

Vì muốn có một bộ Tam Quốc Chí siêu việt hơn cho nên Nhan Sư Cổ cần phải tổn hao tâm trí rất nhiều.

Trịnh Nhân Cơ cũng biết Nhan Sư Cổ bề bộn cho nên không dám đi quấy rầy hắn.

Nhan Sư Cổ sau khi nghe xong lông mày không khỏi nhăn lại trầm ngâm một lát rồi nói:

- Trịnh Thế An là người trọng tình nghĩa, nếu hắn ra mặt trấn an mấy lão quân kia cũng là hợp lý, đại huynh quý phủ dư dả cho bọn họ chút tiền cũng không sao. Về phần đám người kia không cần phòng ở, hắc hắc, định làm giống như mấy vị tiên hiền sao?

Trịnh Nhân Cơ nói:

- Trịnh Thế An đích thật là có tài cán, nếu bàn về thủ đoạn, Vi Thiện kém hắn không chỉ một bậc.

- Đã như vậy thì huynh đáp ứng bọn hắn, xem bọn hắn có năng lực gì?

Trịnh Nhân Cơ gật đầu đồng ý.

Dù sao lão gia tử cũng muốn nâng tổ tôn này lên, đem bọn họ noi theo tiên hiền cũng tốt, tóm lại là được lợi cho An Viễn đường Trịnh gia là tốt.

Vì vậy, Trịnh Nhân Cơ liền quyết đoán đem một nghìn hai trăm quan tặng cho Trịnh Thế An.

Trịnh Thế An chỉ cần một nghìn qua, Trịnh Nhân Cơ lại hào phóng hơn. Ngươi muốn làm người tốt, vậy thì ta để ngươi làm, xem ngươi có thể làm ra trò gì?

Trịnh Nhân Cơ có bản tính công tử, trong chuyện này có lòng khinh thị.

Trịnh Nhân Cơ cho Từ Thế Tích tới chẳng qua là vì tương lai của Trịnh Hoành Nghị. Chứ nói là nể mặt Từ Cái thì không thể, Trịnh Thế An không cầu đất mà cầu tiền, điều này khiến cho Trịnh Nhân Cơ có vài phần khinh thị hắn.

Mặc kệ Trịnh Thế An vì mục đích gì, nhưng hắn làm thương nhân thì tiền đồ về sau của Ngôn Khánh sẽ bị ảnh hưởng.

Tổ phụ của Trịnh Vi Thiện cũng vì làm thương nhân kết quả Trịnh Vi Thiện một thân võ nghệ cũng chỉ có xuất thân tứ phẩm.

Cái này cũng là một phương diện Trịnh Đại Sĩ cất nhắc cho Trịnh Ngôn Khánh.

Trịnh Thế An nhận 1200 quan không hề khách khí.

Sau đó ông lập tức xuất ra 500 quan tìm thợ ở Lạc Dương chế tạo hộp gấm, một phương diện khác thì đem nô bộc và mỹ tỳ trả lại toàn bộ cho Trịnh Nhân Cơ, ngựa và trâu cày cũng không cần, chỉ cần con thanh lừa, sau đó cả nhà rời khỏi đi tới rừng trúc Long Môn.

Long Môn tiếp giáp với Y Thủy, ở phía tây.

Rừng trúc chiếm diện tích gần năm mươi mẫu.

Thanh trúc mang tới cảnh sắc thanh nhã vô cùng.

Đứng tại bên ngoài, có thể nhìn thấy phong cảnh, cỏ thơm um tùm, theo gió mà phập phồng.

Ở trong rừng có ba tòa trúc lâu.

Tòa trúc lâu này mới xây, kiến tạo cũng không khó khăn, thành Lạc Dương đủ loại thợ Trịnh Thế An tổn hao mười mấy quan mới mời người trong hai ngày kiến tạo được.

- Ta muốn một tòa trúc lâu.

Đỗ Như Hối không kìm được mà lên tiếng.

Nơi này cảnh trí ưu mỹ, thật sự là một nơi tĩnh dưỡng rất tốt, đọc sách ở đây ngắm phong cảnh quả là có tư vị.

- Bên trong tất cả đồ dùng đều có, nếu Đỗ Đại ca muốn ở đó, không ngại lấy một cái tên đi.

- Tòa trúc lâu này có tên là gì?

- Đệ vẫn nghĩ chưa ra.

- Vậy nghĩ kỹ đi, sau đó tìm cho ta một cái tên.

Đỗ Như Hối biết Ngôn Khánh là người giỏi chữ, dĩ nhiên không khách khí.

Trịnh Ngôn Khánh nghe xong không nhịn được cười liền bước lên, hắn đem con thanh lừa buộc vào một gốc cây, sau đó đỡ Trịnh Thế An. Kỳ thật tổ tôn của hắn cũng không có hành lý gì, chủ yếu là sách vở của Ngôn Khánh.

Đến trưa tất cả đều đã được sắp xếp thỏa đáng.

Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở trước hiên cửa của ngôi nhà, thả chân lay động giữa không trung, nhìn vườn thúy trúc, trong lòng thoải mái vô cùng.

- Tiểu yêu, cảnh đẹp thế này, tại sao đệ không làm một bài thơ?

Bởi vì trong lòng Đỗ Như Hối đã coi Ngôn Khánh là yêu nghiệt nên xưng hô với hắn cũng biến đổi.

Không gọi thẳng kỳ danh mà gọi hắn là tiểu yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.