🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đỗ Như Hối nói:



- Cảnh sắc của núi Long Môn đúng là không tệ.



- Đỗ đại ca, đệ định cư ở chân núi Long Môn không nói đến cảnh sắc của Long Môn, ở đó Trịnh gia có một khối ruộng đồng, tràn đầy thủy trúc, đệ chuẩn bị chuyển vào một số gian nhà đã bỏ từ lâu trong đó.



- Ngôn Khánh, đệ định noi theo Trúc Lâm Thất Hiền sao?



Đỗ Như Hối nhịn không được cười:



- Có phải đệ thấy danh khí của đệ không đủ lớn sao? Ha ha, cái này ngược lại không tệ,



Tết lư tại nhân cảnh,



Nhi vô xa mã huyên.



Vấn quân hà năng nhĩ?



Tâm viễn địa tự thiên.



Thái cúc đông ly hạ,



Du nhiên kiến nam sơn.



Sơn khí nhật tịch giai,



Phi điểu tương dữ hoàn...



Thử trung hữu chân ý,



Dục biện dĩ vong ngôn.



Dịch thơ:



Nhà cỏ giữa nhân cảnh,



Không thấy ồn ngựa xe.



Hỏi ông: “Sao được vậy ?”



Lòng xa, đất tự xa.



Hái cúc dưới giậu đông,



Thơ thới nhìn núi Nam.



Khí núi ánh chiều đẹp,



Chim bay về từng đàn.



Trong cảnh có thâm vị,



Muốn tả đã quên lời.



Đây là bài thơ Ẩm Tửu của danh sĩ Đào Uyên Minh thời Đông Tấn, Đỗ Như Hối nhịn không được thấp giọng ngâm xướng.



Nghe hắn nói như vậy, Ngôn Khánh cũng cảm giác mình đi tới núi Long Môn quả là một nước cờ kỳ diệu.



Là mua chuộc danh tiếng cũng tốt, nhàn tịch tao nhã cũng thế, dù sao làm vậy

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964755/quyen-2-chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Soán Đường
Quyển 2 - Chương 7: Ẩm tửu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.