Đậu Phụng Tiết lắc đầu liên tục:
- Cái này thì không... Bọn chúng hiện tại không gây phiền phức cho ta nữa, hai ngày trước Đậu Hiếu còn hỏi ta khi nào thì ngươi trở về, ta chỉ cảm thấy ngươi không tới nữa thì ta ở đây cũng không có ý vị gì, tất cả mọi người đều không muốn chơi đùa cùng với ta, trước đó vài ngày, ta cho bọn chúng ăn bánh ngọt, bọn chúng còn nói ta cố ý khoe khoang.
Cũng khó trách, bánh ngọt kia đâu phải là đồ ăn vặt của nhà bình thường.
Đậu Phụng Tiết có lẽ là có hảo ý nhưng trong mắt những người khác thì đó là biểu thị cho sự khoe khoang, thậm chí là cảm thấy ghen ghét.
Người tùy ý giống như Ngôn Khánh, thế gian này không có nhiều lắm.
Ngươi lấy ra, ta sẽ ăn, không có gì là khách sáo.
Cho nên hảo ý của Đậu Phụng Tiết bị những hài tử khác hiểu lầm, thậm chí còn cô lập.
Ngôn Khánh cười cười:
- Ta đương nhiên sẽ tới, chỉ cần sư phụ còn ở đây một ngày thì ta sẽ tới trường. Bất quá Đậu Tử này, ngươi cũng đừng mất hứng, người khác hiểu lầm ngươi thì ngươi nói rõ ràng, đừng chuyện gì cũng để trong lòng... Ngươi càng làm như vậy người khác càng cảm thấy ngươi không thân cận, về sau lại càng bất hòa.
Đậu Phụng Tiết gật gật đầu:
- Ta sau này sẽ nghe lời ngươi.
Ngôn Khánh hỏi:
- Sư phụ có ở đây không?
- Ở trong đó...
Đậu Phụng Tiết nhẹ giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964748/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.