Tục ngữ có câu:
Rắn xanh độc ở miệng, ong vàng châm sau đuôi, cả hai thứ này đều không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Quả nhiên một chút cũng không quá! Nữ nhân lòng dạ độc ác so với nam nhân hơn rất nhiều. Chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà cũng muốn lấy tính mạng của tổ tôn mình.
Trịnh Nhân Cơ lạnh lùng nói:
- Trịnh Thế An, ta thấy tổ tiên nhà ngươi vì ta mấy đời mà làm việc, cho nên thủy chung đối với ngươi có mấy phần tôn kính, không ngờ tên yêm nô nhà ngươi lại lấy oán trả ơn, trộm đi đai lưng Đường Nghê, hôm nay tang vật lấy được, ngươi còn gì muốn nói?
Sắc mặt của Trịnh Thế An tái nhợt, tức giận nói:
- Đại công tử, oan uổng cho lão nô.
- Lão nô tổ tiên mấy đời vì Trịnh gia, công tử có thể nhìn qua, đã bao giờ lấy một chút gì của Trịnh gia chưa? Hôm nay rõ ràng là có người vu oan cho lão nô, lão nô có thể cam đoan không hề ăn trộm đai lưng ngọc Đường Nghê của công tử, xin công tử xem xét.
Thôi phu nhân ôn nhã nói:
- Ngươi ở An Viễn đường không động thủ cước là do lão thái gia nhìn chằm chằm ngươi không có cơ hội.
Hôm nay đã đến Lạc Dương, lão thái gia không ở đây ngươi thấy đại công tử khoan dung độ lượng nên nảy sinh tà tâm.
- Ta không có.
Trịnh Thế An râu tóc sôi sục, mặt đỏ bừng lên.
Trịnh Nhân Cơ muốn mở miệng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964715/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.