Nàng cũng biết, Trịnh Nhân Cơ không thích Trịnh Thế An, đem tai họa này gán lên trên người Trịnh Thế An là tốt nhất.
Trịnh Nhân Cơ ngưng tụ ánh mắt lạnh lùng nói:
- Bên Trịnh Thế An ta sẽ chất vấn nhưng Thôi Đạo Lâm ta cũng phải trách phạt.
- Đạo Lâm mới tới Lạc Dương, cũng không tinh tường việc trong nhà.
- Những năm gần đây hắn đi theo chúng ta, tận tâm tận lực... Hừ theo thiếp thấy, Trịnh Thế An kia chỉ sợ không cam lòng vì bị phái đi điền trang, cho nên không nói chuyện ở Thiên Tân Kiều phố cho Thôi Đạo Lâm, làm cho chàng bị người ta chê cười? Thật không biết vì sao công công lại coi trọng hắn.
- Nàng bớt tranh cãi đi, chuyện này ta sẽ xử lý theo lẽ công bằng.
Trở về lão trạch ở Lạc Dương, hắn không nói nhiều lời đã gọi Thôi Đạo Lâm tới, thóa mạ một hồi.
Lúc này Trịnh Thế An cũng chạy tới.
- Trịnh quản gia ở điền trang hẳn đã quen thuộc?
Mặc dù trong lòng không vui nhưng Trịnh Nhân Cơ vẫn lộ vẻ ôn hòa, nói Trịnh Thế An ngồi xuống rồi mở miệng hỏi thăm.
Trịnh Thế An bình tĩnh khom người nói:
- Đại công tử, hết thảy chuyện của điền trang đều tốt.
- Trịnh quản gia, ta biết trong lò ông không thoải mái.
- Kỳ thật ta cho quản gia đi điền trang cũng là suy nghĩ sâu xa, hai năm qua điền trang xác định thu hoạch không tốt, nghe nói không ít quản sự gian lận, quản gia là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964677/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.