Trịnh Nhân Cơ nghe được cũng lắp bắp kinh hãi. 
- Trịnh Nhân huynh, thế nào là mãnh hổ thị tòng? 
- Đó là những người năm đó hầu hạ dưới trướng tổ phụ ta, cổ xưng là mãnh hổ thị tòng. 
Trịnh Nhân Cơ không dám lãnh đạm vội vàng để đám hộ vệ phía trước tản ra mà bước lên vài bước cười nói: 
- Mấy vị lão quân tại sao lại xuất hiện ở đây? 
Bạch phát lão giả kai trợn mắt hổ lớn tiếng nói: 
- Đại công tử, lão quân thất lễ rồi, nghe nói đại công tử hôm nay đến đây mấy lão đầu tử chúng ta đến đây hỏi một chuyện, lời nói của đại đô đốc năm đó, bây giờ không còn giữ nữa sao? 
Đại đô đốc chính là tôn xưng của Trịnh Vĩ mà đám người này gọi năm đó. 
Trịnh Vĩ được phong làm Tương Thành Quận Công, ấp có tới ba nghìn hộ, nhưng hắn càng thích được người khác gọi là đô đốc, để nhớ lại vẻ hào hùng năm đó. 
Trịnh Nhân Cơ khẽ giật mình: 
- Lão quân, lời nói của lão gia tổ năm đó, tại sao có thể bỏ đi được? 
- Cái này tốt lắm, lão quân muốn hỏi đại công tử một chút, vì sao lại cưỡng bỏ đi Thiên Tân Kiều phố, lại còn muốn chúng ta ở lại điền trang. 
- Chúng ta từ bé đã lớn lên tại Thiên Tân Kiều phố, ngoại trừ rèn sắt thì không có sở trường gì cả. 
Để chúng ta tới điền trang, chẳng lẽ lại muốn chúng ta đi cày ruộng sao, đại công tử, chúng ta không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964676/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.