Trịnh Thế An thích uống trà, nhưng phương pháp uống trà không giống như của đời sau. 
Ngôn Khánh kiếp trước uống trà phần lớn chỉ dùng nước sôi rót vào trà khô mà thôi. 
Lúc Ngôn Khánh bốn tuổi bắt đầu học cách pha trà. 
Hôm nay đã học được kỹ xảo pha trà vô cùng cao cường, không chỉ Trịnh Thế An ưa thích mà ngay cả Trịnh Đại Sĩ có khi cũng muốn hắc đi pha trà. 
Ở hành lang có một lòa lửa nhỏ, rất nhanh có thể đốt lên. 
Thừa dịp lò lửa còn nóng, Trịnh Ngôn Khánh nhanh chóng dùng trà hong khô rồi nghiền nát. Không nên xem thường công phu nghiền tràn này, cần phải có đủ khả năng kiên nhẫn, lực đạo phải đều, trà vụn cũng vừa đủ lực thì mới bảo trì được hương vị, nhớ ngày đó, Ngôn Khánh học nghiền trà mất trọn ba tháng. 
Lúc Ngôn Khánh đem nồi nấu trà đặt lên lò lửa thì Trịnh Thế An đã về. 
Vẻ mặt của ông không cao hứng cho lắm, có vẻ phiền muộn. 
- Gia gia, gia gia hôm nay sao trở về sớm vậy? 
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng tiến tới vấn an, ở thời đại này sống tới năm năm, hắn đã dần quen với thân phận của mình. 
Ra vẻ đáng yêu! 
Lúc đầu hắn không cảm thấy tự nhiên nhưng tập mãi cũng đã thành thói quen, lúc này cũng không còn xấu hổ nữa. 
Trịnh Thế An cố gắng tươi cười nói: 
- Ngôn Khánh, không vội, gia gia hôm nay cũng không cảm thấy khát. 
Ngôn Khánh có thể cảm nhận được, tâm sự của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964609/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.