Lý Kiến Quốc cảm thấy nghi hoặc nhưng hắn có thể đoán ra một chút chuyện, Lý Suất này xem ra không phải người hán. 
Lý suất cười nói: 
- Ngôn Hổ không ngờ miệng lưỡi của ngươi cũng thật lợi hại. 
- Ninh mỗ không ngại nói cho ngươi biết, muội phu của ngươi năm đó đã làm ra chuyện lớn, bệ hạ chưa từng quên. 
Hậu nhân của Vu Hữu đã chết hết, những kẻ lọt lưới không đáng lo. 
Chỉ còn lại muội phu của ngươi khiến cho bệ hạ một phen tâm bệnh mà thôi. Lần này Ninh mỗ đi vào kinh thành được bệ hạ ưu ái thụ chức khâm châu thích sứ... Hắc hắc, vẫn là câu nói đó, ngươi thức thời thì giao hài tử ra, nói ra nơi hạ lạc của muội phu ngươi, sau đó ta sẽ cho ngươi rời khỏi, bằng không, Ninh mỗ chỉ có thể phụ sự phó thác của Trưởng Tôn đại nhân. 
Lý Kiến Quốc vô cùng khiếp sợ! 
Thoạt nhìn thân phận của mình hiện tại không hề đơn giản.... 
- Chuyện này sao? 
- Lý suất thật là cao thượng. 
Hắn vừa nói chuyện vừa cúi đầu nhìn Lý Kiến Quốc. 
Trong lòng hắn không khỏi kỳ quái, hài tử này tại sao lại không khóc? 
Loại tràng diện này hài tử bình thường đã sớm oa oa khóc lớn rồi, mà Lý Kiến Quốc ngoại từ hai tiếng khóc lúc nãy lại không hề khóc. 
- Nhưng ngươi giết muội tử của ta, diệt đi Ngôn gia thôn, ta há có thể nghe theo. 
Ngôn Hổ đột nhiên dừng lại, một tay của hắn giơ đại côn đi, một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964598/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.