Mặc Ngôn linh hồn sau vụ tai nạn xe vốn không còn trong thân xác nữa, nằm trên giường trắng, sự sống mong manh.
""Bác sĩ, con trai của tôi... hức hức..."" Người phụ nữ khóc nấc, hai hàng lệ chảy dài trên má, đôi mắt đã sưng lên, tại sao sau hơn một năm sống cuộc sống thực vật, con của bà lại đột ngột rời đi, rời khỏi bà?
Mặc Ngôn cùng bạn gái chỉ vì bỏ trốn gia đình mà bị tai nạn xe, tất cả mọi người chỉ trách cô bạn gái đó, tất cả đều là lỗi của cô ấy. Nhưng họ đâu biết cô ấy cũng phải mất đi đôi chân, ngày ngày phải trị liệu.
Bác sĩ lắc đầu, vỗ vai người phụ nữ,"" Hãy để cậu ấy ra đi thanh thản, phu nhân cố gắng lên.""
Người phụ nữ ngã phịch xuống đất, hai bàn tay bưng kín mặt, khóc lên thành tiếng:"" Không, tôi không muốn, con ơi, Ngôn của mẹ, con không thể ra đi như vậy được, không được con ơi... Sao con bỏ mẹ, mẹ chỉ còn mỗi mình con thôi... hu hu.. Ngôn của mẹ...""
Hành lang rộng vang tiếng khóc thê lương, vài người đi qua chỉ biết thở dài, lại một sinh mệnh từ giã thế giới này.
Tiếng y tá từ phòng bệnh chạy ra, hốt hoảng nói:"" Bác sĩ, bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ mau vào kiểm tra ạ.""
Người Phụ nữ ngừng khóc, vội vã đến bên bệnh nhân, nói:"" Con trai, cố lên, mẹ biết con không nỡ bỏ mẹ mà.... Ngôn...ngôn của mẹ...""
Y tá đưa người phụ nữ ra ngoài, nói:"" Phu nhân, người ra ngoài đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-yeu-2/2305205/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.