Mặc Ngôn nằm trên giường, tâm trí vẫn chưa ổn định lại, làm sao có thể ổn định khi trong đầu đều là một mảng trống rỗng?
Rót cho mình một cốc nước, ánh mắt lại nhìn xa xăm,"" Mặc Thành, em trước kia như thế nào?""
Nhìn em trai mình sau khi tỉnh, lòng Mặc Thành chua chát, thực ra năm đó anh cũng là người có lỗi, nhưng bản thân cũng chỉ muốn tốt cho em trai mà thôi.
Nếu, Mặc Ngôn biết sự thật năm đó, liệu có trách Mặc Gia đối tàn nhẫn không?
Lắc đầu xua đi kí ức năm xưa, Mặc Thành cười nhìn em trai mình.
""Bướng bỉnh, cứng đầu.""
Cả hai ngồi trên ghế, bắt đầu kể lại nhưng chuyện vui trước kia, chỉ thiếu chuyện quan trọng nhất, cũng chính là nguyên nhân khiến Mặc Ngôn nằm thực vật hơn một năm.
""Vụ tai nạn đó, là sao?""
Thấy Mặc Thành không muốn nói, Mặc Ngôn cũng không cố hỏi nữa, chỉ cười nhẹ, muốn cầm ly rượu lên uống lại bị ngăn cản.
""Sức khỏe em còn chưa tốt, đừng uống mấy đồ như này.""
Đứng dậy đi vào phòng, Mặc Ngôn biết rằng, cuộc sống khi xưa của anh không hề đơn giản, sợ rằng anh còn quá nhiêu điều chưa biết.
Hiện tại, anh như một tờ giấy trắng, ký ức tựa như gió, hòa cùng mây phiêu du trên bầu trời tĩnh lặng.
Đêm nay lại là một đêm dài.
~~~
Hiểu Linh Hy cầm bài hát mình vừa mới viết ba ngày trước, vui vẻ ngâm nga vài câu. Tâm trạng gần đây của cô đã khá hơn rất nhiều, chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-yeu-2/2305197/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.