Trác Nhiên ngồi trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn đôi chân chưa thể đi lại bình thường của Hiểu Linh Hy. Trong lòng vô cùng có lỗi, đơn giản cô muốn bù đắp, nhưng lại không được đón nhận.
Hiểu Linh Hy điều khiển xe lăn đi đến bàn, tự rót cho mình một cốc nước, nói:"" Bố mẹ tôi đã biết chưa?""
""Cô không muốn, tôi cũng sẽ không nói ra."" Trác Nhiên hai tay nắm chặt lại, thực sự hồi hộp, cô không ngờ được rằng, Hiểu Linh Hy thực ra mới hai mươi nhưng lại trưởng thành đến vậy. "" Cô thực sự không muốn trở lại làm Hiểu tiểu thư trước đây ư?""
""Bố mẹ tôi sống vẫn tốt chứ?"" Hiểu Linh Hy không trả lời câu hỏi của Trác Nhiên mà hỏi sang chuyện khác. Vẫn là cái vẫn đề đau đầu kia, nếu cô mà trở về thì còn bao nhiêu rắc rối nữa cơ chứ?
Trác Nhiên đưa ra một sấp ảnh,nói:"" Bố mẹ cô sống rất tốt. Họ thật sự yêu thương cô.""
"" Ha, yêu thương? Cô chỉ sống ở thân xác của tôi, cũng không phải là tôi. Yêu Thương ư? Thật nực cười."" Yêu thương? Yêu thương lại khiến cô có cha có mẹ mà không khác gì đứa trẻ mồ côi? "" Cô mãi mãi, mãi mãi không thể hiểu được. Tôi không quay lại là quyết định tôi đã chọn, Hiểu gia từ trước đến giờ không thuộc về tôi.""
Trác Nhiên nắm chặt sấp ảnh trong tay, định đưa ra nhưng không sao làm được, cô không biết rằng Hiểu Linh Hy thực sự hận bố mẹ mình như vậy.
Thở dài một hơi, Hiểu Linh Hy nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-yeu-2/2305196/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.