Vân Thiên Mộng khẽ cắn môi, má ửng ráng mây hồng. Bị cặp mắt ôn nhu đến mức tưởng chừng có thể hóa thành nước của Sở Phi Dương nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy ngay cả sức để nhích người cũng không có. Trong lòng càng tự trách mình phải chăng vừa rồi quá chủ động mới khiêu khích Sở Phi Dương đến mức không kiêng nể gì thế này.
"Khụ khụ. . ." Trong lúc bất tri bất giác, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy muốn ho khan, nhẹ nhàng ho khan vai tiếng, lập tức vươn tay chỉ vào ánh nến chập chờn, sắc mặt ửng hồng mở miệng: "Tắt đèn!"
Dù mới vừa rồi là chính nàng chủ động, nhưng nghĩ đến chuyện cùng người trong lòng mặt đối mặt, Vân Thiên Mộng vẫn có chút ngượng ngùng, mặc dù là người hiện đại nhưng nàng lại chưa từng trải qua chuyện này ở kiếp trước, huống chi, người phải đối mặt lúc này lại là người cổ đại, Vân Thiên Mộng không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp lo lắng, lại càng muốn né tránh ánh mắt tràn ngập nhu tình kia của Sở Phi Dương.
"Nhưng mà ta muốn nhìn nàng cho thật rõ!" Là không nghĩ Sở Phi Dương lại thốt ra một câu như vậy, càng làm sắc mặt Vân Thiên Mộng đỏ thêm, khuôn mặt càng thêm hồng nhuận phơn phớt, hai gò má đỏ lựng chọc cho Sở Phi Dương phải bật cười.
Không thể tưởng tượng được, Mộng Nhi từ trước đến nay luôn can đảm lại có bộ dáng xấu hổ thẹn thùng như vậy, quả có một vị phong tình rất khác.
Cẩn thận như nâng niu một khối ngọc quý mà đặt Vân Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677207/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.