Cánh tay đang đưa thìa cháo tới của Vân Huyền Chi hơi dừng lại, sau đó cười nhẹ: “Thanh Nhi, nàng đang nói gì thế, đây chỉ là một bát cháo bình thường mà thôi.”
Tô Thanh nhìn khuôn mặt của Vân Huyền Chi, đột nhiên bật cười một cách bi ai, sau đó lạnh lùng nói tiếp: “Nhiều năm như thế, ngươi cho rằng ta còn không hiểu ngươi sao? Hôm nay ngươi bắt vú Vương nhận tất cả tội lỗi chỉ vì không muốn ép ca ca quá, cũng không muốn bị đắc tội với phủ Phụ Quốc Công. Vân Huyền Chi, ngươi thật biết tính toán, vừa lợi dụng lòng trung thành của vú Vương với ta, lợi dụng tình cảm của ta dành cho ngươi, ngươi mới là người có lợi sau cùng. Uổng phí từ trước tới nay ta hy sinh quá nhiều cho ngươi, nhưng xem ra trong mắt ngươi, công danh lợi lộc vẫn là trên hết. Không biết là ngươi quá khôn hay do ta quá ngốc.”
Nói xong, Tô Thanh khóc, nước mắt bi ai trượt xuống gò má, hai mắt chứa đầy nỗi hận nhìn chằm chằm Vân Huyền Chi, chỉ hận không thể bất tử để ghi nhớ dung mạo của hắn, như thể nỗi hận này cho dù thịt nát xương tan, cho dù luân hồi cũng sẽ không bao giờ quên được.
Vân Huyền Chi nghe Tô Thanh nói vậy thì nét cười nhẹ nhàng trên mặt cũng dần tán đi, cuối cùng chỉ còn biểu cảm âm trầm. Hắn thu bát cháo lại, đặt lên bàn ở cạnh giường, sau đó lạnh lùng nói:
“Nàng không tin ta? Nàng cũng biết trong lòng ta có bao nhiêu nỗi hận không? Cho dù biết nàng đã giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677195/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.