“Nhiếp thái y, vất vả cho ông rồi!” Thấy băng bó đã xong, Vân Huyền Chi lạnh giọng cảm ơn Nhiếp thái y, còn Nhiếp thái y chỉ lẳng lặng thu thập lại hòm đồ của mình, sau đó xoay người rời khỏi nội thất.
“Nhiếp thái y, cảm ơn người!”
Vân Thiên Mộng thấy Nhiếp thái y đã ngần này tuổi rồi vẫn phải qua đây khám bệnh nên lập tức đứng lên, lễ phép nói cảm ơn với hắn. Nhiếp thái y nhìn hai người vú Hạ và vú Mễ sau Vân Thiên Mộng, ôn hòa nói:
“Tiểu thư, sau này nếu than thể không khỏe thì cứ bảo bà tử bên mình tới Niếp phủ, không cần động tới thị vệ của tướng gia.”
Vân Thiên Mộng nghe thấy lời nói của Nhiếp thái y thì cười nhẹ đáp lại, sau đó xoay người nói với lão thái thái đang ngồi ở ghế chủ vị: “Bà nội, cháu tiễn Nhiếp thái y rời phủ.”
Lão thái thái thấy Nhiếp thái y tính tình lạnh lẽo, dường như là người cao ngạo không thích nói chuyện với người khác, thấy bản thân mình cũng không thèm chào một tiếng, trong tâm đang rất không vui. Nghe thấy Vân Thiên Mộng nói vậy thì phất phất tay, thần sắc đầy vẻ phiền chán, chỉ hận không thể làm cho những người bà ta không ưa biến mất ngay lập tức.
Đối với thái độ coi thường của lão thái thái, Vân Thiên Mộng chỉ cười cười, sau đó làm một tư thế mời đối với Nhiếp thái y, đưa ông ra khỏi Phong Hà Viên.
“Nha đầu, đứa trẻ kia bị làm sao thế?” Nhiếp thái y mặc dù rất phiền chán đám người Vân Huyền Chi, nhưng đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677194/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.