“Nàng đến rồi!” Nhìn thấy Vân Thiên Mộng, Dung Vân Hạc dường như vô cùng vui vẻ, chỉ là đằng sau đôi mắt vui mừng đó lại ẩn chứa chút lo âu.
Vân Thiên Mộng ngẩng đầu lên, nhìn Dung Vân Hạc đang đứng nơi cách mặt đất hai, ba bậc thềm, trường bào tơ lụa màu bạc cùng miếng ngọc bội giắt bên hông, kết hợp cùng với mái tóc bạch kim lấp lánh đã thu hút không ít ánh nhìn của thực khách trong phòng trọ. Cũng may trước khi bước ra khỏi xe ngựa, Vân Thiên Mộng đã đeo một chiếc khăn che mặt bằng lụa, tuy là hơi nóng, nhưng cũng có thể che chắn được ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cũng bớt được không ít phiền phức.
Cách một tầng sa mỏng, Dung Vân Hạc nhìn nhìn nụ cười mỉm nơi khóe miệng Vân Thiên Mộng, trong lòng chợt thấy đau nhói, người con gái như vậy, đáng lẽ phải được hưởng cuộc sống êm đềm, vô lo đúng với tuổi của mình, nhưng nàng lại phải gánh vác những việc lớn lao, hệ trọng, những hỉ nộ ái ố được nàng giấu sâu sau nụ cười nơi khóe miệng kia. Đối với người quan trọng với mình, nàng sẽ không ngại ngần mà dốc hết sức lực mình để bảo vệ họ, đêm đó nàng giống như Chức Nữ dũng cảm đứng ra bảo vệ cho mọi người lớn bé trong phủ Phụ Quốc công, nghĩa khí như vậy, trên thế gian này có được mấy vị nam tử hán làm được?
Vân Thiên Mộng lại cảm nhận được đủ loại ánh mắt dò xét từ khắp nơi đang hướng về phía mình, chỉ gật nhẹ đầu với Dung Vân Hạc, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677181/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.