" May mà Ánh Thu nhanh trí giấu vú Hạ dưới gầm giường. Nàng dùng thân mình che đi khe hở giữa gầm giường với mặt đất. Nếu nàng không làm như vậy vú Hạ đã chết rồi!" Nghênh Hạ nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi nói.
Nàng nhớ khi mình vừa bước vào phòng, thì cả căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, trong khi đó Ánh Thu mặt trắng bệch, cả người đầy máu đang nằm trên mặt đất, huyệt Ấn đường còn hiện màu đen. Lúc đó trong lòng Nghênh Hạ nổi lên nỗi phẫn nộ vô cùng.
Mấy ngày nay, Nghênh Hạ ngày nào cũng đến tiểu viện đó cùng Ánh Thu nghiên cứu thuốc giải. Nàng vô cùng khâm phục y thuật của Ánh Thu, hơn nữa sau khi nàng biết thấn thế của Ánh Thu, lại nghĩ mình cũng là cô nhi không cha không mẹ, thì hai người tình cảm càng thêm thắm thiết.
Mặc dù bên ngoài Ánh Thu tỏ ra là người lạnh lùng ít nói. Nhưng những ngày cùng Nghênh Hạ chăm sóc vú Hạ, đã chứng minh rằng nàng là một người ngoài lạnh nhưng trong nóng. Khi nàng quan tâm ai thì sẽ toàn tâm toàn ý quan tâm người đó. Vì thế trong lúc nguy hiểm nàng không nghĩ tới sống chết của mình mà giấu vú Hạ dưới gầm giường.
Điều này đã khiến cho một Nghênh Hạ từ nhỏ đã sống trong gia đình nhà quan, đã quen với cảnh những tiểu nha hoàn trong phủ đấu đá hãm hại lẫn nhau không khỏi sinh ra sự cảm động không thể nói bằng lời.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, thì ra giữa người với người vẫn có thể có tỉnh cảm chân thành tha thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677178/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.