Chương trước
Chương sau
"Hoàng Thượng bớt giận!" Mọi người lập tức xoay người cúi đầu chắp tay xin thứ tội.
Nhưng lúc này Ngọc Càn Đế đang lửa giận bốc lên đầu, đâu thể nào nghe lọt tai được lời thỉnh tội của đám thần tử, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy quyển sổ nhỏ trên bàn, ném mạnh xuống trước mặt mọi người, lập tức nghe thấy tiếng hét cực kì giận dữ: "Các ngươi đều nhìn kỹ đi, xem trên đó ghi những thứ gì!"
Nhóm người bên dưới chỉ biết cúi đầu đưa mặt nhìn nhau, chỉ có hai người Sở Phi Dương và Giang Mộc Thần ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, Thần Vương hẳn sẽ không tự hạ thấp thân phận đi nhặt cái quyển sổ nhỏ kia, Sở Phi Dương ở cạnh mỉm cười, dáng vẻ tựa như không chút nào để ý đến, nhàn nhã cúi người xuống nhặt quyển sổ lên. Dùng đôi mắt tinh tế đọc một lượt sự việc được ghi trên nó, rồi mới giao cho những người khác truyền nhau đọc kỹ hơn.
"Sở tướng, ngươi đã từng mang binh đi đánh giặc, có ý kiến gì không?" Ngọc Càn Đế đợi cho Sở Phi Dương đọc xong, liền hỏi hắn.
Sở Phi Dương thu lại nụ cười ban đầu, thần sắc ở trên mặt cũng dần ngưng trọng, trong ánh mắt lóe lên một tia cẩn trọng, chắp hai tay lại trả lời: "Bẩm hoàng thượng, thắng bại là lẽ thường nhà binh. Trong khi Thụy Vương và Hải Quận Vương đều không có kinh nghiệm thực chiến, bị mất đi thành trì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Huống chi, Thái Tử Bắc Tề vốn là một cao thủ dùng binh, hai người bọn họ trước sau còn có thể đoạt lại mấy tòa thành từ trong tay Tề Tĩnh Nguyên, đối với khả năng cũng như kinh nghiệm của bọn họ mà nói, đã không tệ lắm rồi."
"Vậy là sao? Sự tình nếu đơn giản như ngươi nói thì việc đó trẫm cũng an tâm. Vấn đề ở chỗ hôm nay trời đã tối, cái tên Thái Tử Bắc Tề kia thế mà lại ở kinh thành của ta, thời gian mà đám người Hải Quận Vương mất thành trì lại đúng vào dịp cái tên đó xuất hiện tại kinh thành này! Quân Bắc Tề dưới tình thế không có cao thủ dùng binh chỉ đạo đằng sau, lại có thể bất ngờ đánh hạ hai tòa thành một cách dễ dàng, việc này trẫm không thể không hoài nghi được, tên Hải Trầm Khê kia có thực là đang để tâm vào chuyện đánh giặc không đây? ? Hừ!" Tiếng nói đến đây chợt ngừng lại, mọi người đều nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Ngọc Càn Đế liên miên không dứt, cũng không ai có can đảm đứng ra nói thay cho Hải Trầm Khuê Thụy Vương một lời nào.
Dù sao thì trong thâm tâm của Ngọc Càn Đế đã nhận định là Hải Trầm Khuê không để ý gì đến chuyện dẫn binh đánh giặc, thậm chí nói một cách hơi quá là có mưu đồ gian dối, cho nên dù bọn họ có nói thêm cái gì thì Ngọc Càn Đế cũng sẽ chẳng nghe lọt được, ngược lại không khéo sẽ làm liên lụy đến tiền đồ, tính mạng của cả nhà mình nữa.
Bởi vậy, trên đại điện lúc này đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, tiếng ếch tiếng ve kêu ngày hè thỉnh thoảng lại truyền vào từ phía ngoài điện, càng lộ ra sự tĩnh mịch và trống trải của đại điện như thể muốn che đi một luồng khí tức nguy hiểm sắp ập đến.
"Thần Vương, trẫm muốn hỏi ngươi! Đám thủ hạ của ngươi quản lý như thế nào? Vì sao đêm nay lại để cho Thái Tử Bắc Tề cùng với Đại Hoàng Tử, Thập Hoàng Tử mấy tên đó lẻn vào kinh thành tới tấp vậy, còn gây ra thương vong cho nhiều người nữa, cái tội này ngươi có thể gánh vác nổi không? Chính ngươi nên tự xem tấu sớ mà ngôn quan trình lên đi!" Kết thúc câu nói, Ngọc Càn Đế cầm lấy một vài quyển tấu chương ném cho gã tổng quản thái giám ở bên cạnh, rồi tự mình ngồi xuống ghế với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Thần Vương tràn đầy sự trách móc.
Thần Vương cũng mang vẻ mặt âm trầm cầm lấy quyển sổ nhỏ mà gã thái giám đưa đến, nhìn sơ qua một bản liền không muốn đọc lại thêm, nhanh chóng đưa trả quyển sổ cho gã thái giám, đổi lấy giọng trầm ổn nói: "Bẩm Hoàng Thượng, ngôn quan chỉ là một đám quan văn, bọn chúng đâu biết điều binh khiển tướng rườm rà đến mức nào? Thực tế là quân hộ thành, vốn là loại binh trọng yếu nhất, nếu đúng như bị trúng kế điệu hổ ly sơn, sợ là cả cái tòa hoàng cung này cũng đã bị nguy hiểm rồi. Trong tình thế khó khăn như vậy thì thần tự nhiên chỉ có thể tận trung. Hoàng Thượng nếu như không tin lời thần vừa nói, tùy lúc người có thể đến hỏi đám thống lĩnh quân hộ thành đang trực đêm!"
Sở Phi Dương nghe rõ từng từ của Thần Vương, khóe miệng của hắn chậm rãi xoay thành một vòng cực nhạt, mà có lẽ chỉ có mình hắn mới biết hắn đang cười, lập tức mở miệng: "Hoàng Thượng, lúc ấy đám người Đại Hoàng Tử Bắc Tề ra tay rất nhanh, khiến cho mọi người trở tay không kịp, ai cũng không ngờ là tại thời điểm hai nước giao chiến, cái tên Hoàng Tử Bắc Tề kia lại can đảm lẻn vào kinh đô của địch nhân! Vương gia vốn là đặt bẫy chờ sẵn, chuẩn bị hết thảy mọi thứ kỹ lưỡng để chờ bắt sống Thái Tử Bắc Tề, tiếc là cái tên đó lại cực kì giảo hoạt, cuối cùng đã để hắn chạy thoát.
Sở Phi Dương đột nhiên nói lời biện hộ thay cho Thần Vương, làm cho những đại thần khác nhốn nháo hẳn lên, trương ra một loạt các bộ mặt tỏ vẻ khó hiểu, đồng thời trong nội tâm cũng không khỏi suy đoán rằng phải chăng Thần Vương đã kết minh cùng với Sở Tướng. Nếu không từ trước đến nay kẻ không bao giờ nói đỡ dùm người khác là Sở Tướng, hôm nay vì sao lại hết lần này tới lần khác giúp cho Thần Vương?
Có lẽ chỉ có mình Thần Vương mới hiểu được ý tứ trong lời của Sở Phi Dương
Ở mặt ngoài, Sở Phi Dương đang thay hắn đỡ lời, nhưng trên thực tế, Sở Phi Dương như vô tình không hề ngó ngàng tới bốn chữ "trở tay không kịp" kia, chính nó có thể sẽ hạ bệ quyền thống trị quân thành vệ của Thần Vương, khi hắn đối với việc đã xảy ra có phản ứng quá chậm chạp. Còn chuyện bắt sống Thái Tử Bắc Tề, nếu quả thật như Sở Phi Dương nói, hắn rõ ràng là đã thiết lập con đường tốt đẹp nhất cho đối phương trốn thoát, cái này có thể nói là Thần Vương cầm quân chẳng những có vấn đề, mà hắn còn phô bày ra năng lực hạn chế của mình nữa, ngay cả cá ở trong chậu cũng tóm không nổi.
Đối với những lời chỉ trích trần trụi như thế, Ngọc Càn Đế tự nhiên hiểu rõ, Vân Huyền Chi cũng nghe ra ẩn ý bên ngoài lời nói của Sở Phi Dương. Những đại thần bên dưới chăm chú nhìn vào sắc mặt thay đổi liên tục của mấy người đó, đều tận lực cúi mặt mình thấp xuống, miễn cho bị Ngọc Càn Đế sờ gáy.
Thế lực của hai người Thần Vương và Sở Tướng đều ngang nhau và đều là những nhân vật không thể đắc tội được, bọn họ tự nhiên không muốn làm pháo hôi rồi.
"Sở Tướng nói như vậy, là muốn trẫm chẳng những không thể trách phạt Thần Vương mà còn phải khen ngợi hắn hay sao?" Ngọc Càn Đế trầm ngâm một hồi rồi mở miệng, trong thanh âm mang theo vẻ uy nghiêm của thiên tử không giận mà uy, càng ép tới càng phát ra hào khí.
Thần Vương thấy Sở Phi Dương hãm hại mình như thế tất nhiên sẽ không để mình rơi xuống thế hạ phong, hừ lạnh một tiếng liền mở miệng: "Sở tướng tựa hồ quên rồi nhỉ, lúc ấy là ai không chế Thập hoàng tử Bắc Tề? Đã bắt được người sao không lập tức giao cho quân bảo vệ thành mà ngược lại đưa đến trước mặt tên Thái tử Tề quốc kia để cho hắn có cơ thừa dịp.
Giang Mộc Thần vừa thốt lên xong, đám đại thần lại nhao nhao lên, bày ra một vẻ mặt khiếp sợ. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Phi Dương như thể đang chờ lời giải thích của hắn.
Sở Phi Dương cười yếu ớt, không tỏ ra bối rối tẹo nào trước vẻ hoài nghi trong mắt mọi người, ngược lại chậm rãi nói: "Những lời này của Vương gia đã tự mâu thuẫn rồi. Lúc ấy bổn tướng không tìm được Vương gia, lại nghe thấy tên Đại hoàng tử kia uy hiếp Hải Điềm quận chúa, để đạt được mục đích một cách an toàn tất nhiên là phải dẫn theo tên Thập hoàng tử kia, miễn cho lúc ấy thủ hạ của ngài làm không được việc để người của Tề Tĩnh Nguyên cứu thoát. Lại thật không ngờ bổn tướng đem người đến trước mặt Vương gia rồi mà vương gia vẫn để hắn trốn thoát, còn mệt đến Hải Điềm quận chúa bị một trận kinh hoảng. Giờ phút này Hải Quận Vương đã dẫn binh chính chiến ngoài biên ải, nếu để cho hắn nghe được muội muội nhà mình bị người ta bắt làm con tin, Vương gia nghĩ xem người của Hải Vương phủ sẽ phản ứng thế nào? Hải Quận Vương kia nắm trong tay mười vạn đại binh, ngài cho là hắn có thể lạnh lùng tới mức trong tình huống như vậy mà cầm quân đánh giặc sao?"
Sở Phi Dương vờ không thấy Vân Thiên Mộng cũng bị bắt cóc, chỉ kêu mỗi tên Hải Điềm quận chúa, thứ nhất là để bảo toàn khuê danh cho Vân Thiên Mộng, thứ hai là vì đã phân tích lợi và hại, để cho đám thần tử trong triều thấy rõ, Hải Vương phủ giờ phút này trọng yếu cỡ nào.
Không nói đến chuyện trong tay Hải Vương lúc này có bao nhiêu quân đội binh mã, chỉ cần mười vạn đại quân trong tay Hải Trầm Khê kia thôi, chỉ cần hắn có tư tâm lợi dụng đã có thể dẫn đến việc ngàn vạn bách tính Tây Sở rơi vào cảnh lầm than, càng khiến Ngọc Càn Đế đau đầu không thôi.
Mà chuyện Hải Trầm Khê nắm giữ ấn soái ra trận lần này chính là do Ngọc Càn Đế khâm điển, về tình về lý mà nói đối với việc Hải Điềm bị khống chế kia Ngọc Càn Đế cũng không thể giả bộ như không biết.
Chỉ có điều, thanh danh của Hải Điềm đã bị hao tổn dù cho Ngọc Càn Đế muốn dùng ngôi vị Quý phi để bù đắp thì sợ là Thái Hậu, Hoàng hậu trong hậu cung cũng như các đại thần trong triều cũng sẽ phản đối một nữ tử từng bị quân địch bắt cóc vào cung làm phi.
"Chuyện Hải Điềm bị bắt cóc lần này lại có quan hệ trực tiếp với Vương gia. Lúc trước khi vi thần vào cung, Nguyên Đức Thái Phi ngay trong đêm đã phái xe ngựa tới, muốn mời Hải Điềm quận chúa vào Thần Vương phủ nghỉ ngơi. Tâm ý như thế, chẳng bằng vương gia cũng thuận ý Nguyên Đức Thái Phi, kết thúc một đoạn giai thoại khiến người người xưng tụng đi thôi. Huống hồ, từ xưa đã có câu đại trượng phu thành gia mới lập nghiệp, chắc hẳn sau khi Vương gia lập gia đình rồi trong công việc lại càng thêm ổn trong cẩn thận hơn cả hôm nay!" Sở Phi Dương thấy bộ dáng nhíu mày suy tư để tìm ra phương án giải quyết chuyện Hải Điềm của Ngọc Càn Đế, liền mở miệng đề nghị.
Nhìn thấy vẻ toan tính trong mắt Sở Phi Dương khiến Giang Mộc Thần nhíu chặt mi, nhanh chóng phản bác lại: "Nếu đã bàn đến tâm tư của Hải Điềm quận chúa, Sở Tướng hẳn là còn tinh tường hơn bất cứ ai đi. Hôm nay nếu không phải Sở Tướng ra tay cứu giúp, quận chúa Hải Điềm sớm đã thành vong hồn dưới đao quân địch. Sau đó, Hải Điềm quận chúa lại tự mình đến trước mặt Sở Tướng nói lời cảm tạ, tình ý dạt dào nhường này, thật đã khiến cho bổn vương ao ước khâm phục vô cùng, tất nhiên sẽ không cướp đoạt thứ mà người khác yêu thích."
Hai người ngươi một câu, ta một câu, dường như nói chuyện phiếm đấu võ mồm, căn bản đã quên giờ phút này bọn hắn đang đứng trên điện Kim Loan, mà kẻ vẫn đang ngồi trên long ỷ kia còn là đương kim thánh thượng.
Ngọc Càn Đế nghe được cuộc đối thoại của hai người, hai đầu lông mày dần dần giãn ra, sắc mặt nhìn về phía hai người đã mang theo lệ khí khó phát hiện, vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt càng thêm đậm, suy tư trong lòng không biết đã lật vòng bao nhiêu lần mới mở miệng: "Chuyện hôm nay, nếu không có một sự xử lý thích đáng sợ là không thể ngẩng cao đầu trước đại thần trong triều, trước các thế gia vọng tộc cùng lê dân trăm họ. Thần Vương, ngươi tuy là đệ đệ của trẫm, nhưng thiên tử phạm tội xử như thứ dân, ngươi hôm nay lại không phát giác được có quân địch lẻn vào thành, tự ngươi nói đi, phải bị tội gì?"
Giang Mộc Thần ngay từ lúc sự việc phát sinh đã ngờ tới việc Ngọc Càn Đế mượn cớ lần này buộc mình giao ra tước phù huy động quân bảo vệ thành.
Chỉ có điều, tước phù này không phải là do Ngọc Càn Đế giao cho hắn, mà là Tây Tĩnh đế lúc hấp hối giao lại cho hắn, bởi vậy, Giang Mộc Thần càng không thể giao ra tước phù để những kẻ khác thỏa nguyện được.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt từ phía Sở Phi Dương sang Ngọc Càn Đế, lãnh đạm: "Thần tự nguyện chịu phạt lương bổng nửa năm! Chỉ là cầu hoàng thượng lại cho thần lấy công chuộc tội, bảo vệ kinh đô được an toàn."
Sở Phi Dương thấy Giang Mộc Thần tự nhận phạt lương bổng đâu đâu, khóe miệng không khỏi nổi lên ý cười lạnh, chỉ là không có mở miệng.
Ngược lại Ngọc Càn Đế nghe được Giang Mộc Thần nói xong, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, như sương giá phủ xuống rừng đêm khiến lòng người run rẩy: "Thất đệ, trẫm đã nói, thiên tử phạm pháp xử như thứ dân! Trẫm niệm tình máu mủ không đành lòng trách phạt ngươi nên mới cho ngươi tự mình nhận phạt. Thật không ngờ, trong lòng ngươi cũng không muốn bị phạt mà nói ra lời khiến trẫm khó xử như thế! Hôm nay trong kinh thành có nhiều người chết như vậy, chỉ dựa vào một cái án phạt lương bổng sao trẫm có thể khiến chúng nhân phục tùng? Sau này nếu có người lại phạm khuyết điểm trọng đại như vậy, chẳng lẽ lại dùng cách phạt lương bổng để trừng phạt thôi sao?"
"Hoàng Thượng, thần có một câu không biết có nên nói hay không?" Lúc này, Vân Huyền Chi lại bất ngờ đứng ra, bình tĩnh mở miệng.
Ngọc Càn Đế hơi thu lại vẻ giận dữ, nói: "Nói đi!"
"Vâng!" Vân Huyền Chi lập tức đáp lời, chậm rãi mở miệng: "Hoàng thượng, ngoài pháp lý không gì hơn tình người. Vương gia lần này cũng là vì trước tiên nghĩ đến an nguy của Hoàng thượng mới cứu người chậm trễ. Chẳng bằng bỏ cũ thay mới hết một bộ phần tướng lĩnh quân bảo vệ thành, cảnh tỉnh những kẻ khác cũng không khiến lòng người nguội lạnh.
Lời này của Vân Huyền Chi vừa nói ra, ánh mắt tràn đầy hứng thú của Sở Phi Dương lập tức chuyển về phía hắn.
Mà Thần Vương cũng lạnh lùng liếc Vân Huyền Chi, nhưng dù không có bất kỳ biểu lộ gì thì trong ánh mắt kia cũng đã chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
Ngọc Càn Đế hiển nhiên cũng không ngờ tới Vân Huyền Chi lại nghĩ ra được một phương pháp xử lý hài hòa như vậy. Cũng không phải Ngọc Càn Đế không biết một cái biện pháp như thế, mà là vì hôm nay chính là một cơ hội tốt để ép Thần Vương giao ra tước phù trong tay, hắn tất nhiên sẽ không thể nào tự mình đề ra một biện pháp khác được.
Dù sao quân bảo vệ thành kia chính là tường thành bảo vệ đầu tiên trước sự tiến công vào kinh đô, trọng yếu như thế lại bị Thần Vương nắm giữ trong tay thật khiến cho Ngọc Càn Đế cơm nuốt không trôi, đêm không yên giấc.
Chỉ có điều, Vân Huyền Chi đang phân tích rất hợp tình hợp lý, dường như không thiên vị bất cứ kẻ nào.
Lại thêm thái độ Thần Vương kiên quyết như vậy, nếu Ngọc Càn Đế thật sự ép buộc hắn, sợ là chuyện Giang Mộc Thần giấy binh tạo phản cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc đó, Tây Sở rơi vào cảnh thù trong giặc ngoài, sẽ khiến cho những hoàng tộc khác cũng ngấp nghé Tây Sở, lợi bất cập hại.
Ngược lại biện pháp của Vân Huyền Chi lại có thể thực hiện, bỏ cũ thay mới toàn bộ tướng lĩnh trọng yếu của quân bảo vệ thành, đã có thể cho thiên hạ một cái công đạo thỏa đáng, đối với quân bảo vệ thành cũng là ân uy đầy đủ, Thần Vương cũng ăn không ít cay đắng, có khổ lại nói không lên lời mà có muốn tạo phản cũng không có cửa.
Tướng lãnh quân bảo vệ thành nếu đã đều là người của Ngọc Càn Đế rồi, thì có hay không có tước phù kia đã làm sao? Ngọc Càn Đế từ giờ là có thể kể gối cao đầu mà ngủ ngon rồi.
"Vậy cứ theo lời Vân tướng đi! Thần Vương, ngươi có ý kiến gì không?" Ngọc Càn Đế quyết định xong, lại bỏ thêm một câu.
Giang Mộc Thần mặt không biểu cảm, hai bàn tay giấu dưới tay áo đã nắm chặt thành đấm, hồi lâu mới lạnh lùng mở miệng: "Thần, lĩnh chỉ!"
« Nếu đã như thế, đều lui cả ra ngoài đi ! Mọi việc cứ giao cho Vân Tướng vậy ! » Ngọc Càn Đế đứng dậy, những kẻ khác lập tức nhao nhao lên khom người cung kính bái chào.
Ngày thứ hai, từ sáng sớm người ta ra ngoài đã thấy cảnh hơn một nửa số hộ ở kinh đô treo đèn lồng trắng. Hết một nửa kinh đô, lâm vào một bầu không khí tang thương vô cùng bi ai, mơ hồ trong làn gió hè nhẹ nhẹ có thể nghe được tiếng khóc nỉ non thương tâm đến chết kia.
Một ngày này, Ngọc Càn Đế Tây Sở hạ chỉ cấm nghiêm trong phạm vi cả nước, bỏ cũ thay mới toàn bộ quan viên trên tứ phẩm trong lực lượng quân bảo vệ thành, Thần Vương bị phạt nửa năm bổng lộc, triều đình bỏ vốn trợ cấp gia quyến của các nhà có ngưởi chết, mà trong phạm vi kinh đô cũng đình chỉ mọi hoạt động ca múa yến hội trong vòng một tháng để tưởng niệm người đã khuất.
Thánh chỉ vừa truyền xuống, không kẻ nào không ca tụng sự quyết đoán của Ngọc Càn Đế, chỉ có Giang Mộc Thần sắc mặt âm trầm khó coi, suốt mấy ngày sau đó đều ở trong Thần Vương phủ, đóng cửa, từ chối tiếp khách.
Đến tận thời điểm bữa tối ngày thứ hai, Vân Huyền Chi sau một ngày bận rộn mới trở lại Tướng phủ, liền gặp Tô Nguyên cưỡi ngựa chạy vội tới, hai người cực kì khác so với trước kia. Hôm nay Tô Nguyên nhìn thấy Vân Huyền Chi là đầy mặt tươi cười, từ lời nói đến cử chỉ không chỗ nào là không biểu hiện vẻ cung kính.
Vân Huyền Chi thấy hắn có chuyện muốn nói mới dẫn hắn tới thư phòng, cho hết thày mọi người lui xuống mới mở miệng hỏi: "Hôm nay ngươi đến đây có việc gì?"
Tô Nguyên nâng chén trà lên, uống liền một ngụm mà ngay cả trong chén là trà gì cũng không nếm ra nổi đã lập tức cười lấy lòng mở miệng: "Hôm qua, đa tạ Vân Tướng nói lời hay trước mặt Thánh thượng!"
Vân Huyền Chi nghe hắn nói như thế, liền biết là có chuyện gì, có điều hắn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, mới tức giận mở miệng: "Ngươi cũng đừng vui vẻ quá sớm, ta cũng không phải vì ngươi!"
Nếu hôm qua để Ngọc Càn Đế chiếm được tước phù của Thần Vương, chỉ e bước tiếp theo chính là lấy đầu Thần Vương, hơn nữa cũng sẽ không quá lâu.
Tô Nguyên trước kia đã đầu phục Thần Vương. Nếu cây đại thụ Thần Vương này mà đổ thì Tô Nguyên kia tất nhiên sẽ bị liên lụy, đến lúc đó muội muội Tô Thanh này tất nhiên sẽ trốn không thoát được, sợ là cả Vân Tướng phủ cũng chống đỡ không nổi.
Bởi vậy, nếu nói Vân Huyền Chi đang nói giúp Thần Vương, chẳng bằng nói hắn đang tự giúp mình tìm một đường lui.
Tô Nguyên tất nhiên là nghĩ tới tầng nghĩa này, chỉ có điều, nếu hôm qua không có Vân Huyền Chi mở miệng tương trọ, sợ là lúc này già trẻ Tô gia bây giờ đã bị nhốt trong đại lao Hình bộ rồi.
Hắn thân là Hình Bộ Thượng Thư, há lại không rõ những hình phạt tra tấn trong này? Lần trước hình phạt "tẩy da" định dùng trên người Khúc Trường Khanh còn chưa tính là lợi hại nhất đâu.
Bởi vậy, lần này sống sót sau tay nạn, Tô Nguyên liền hiểu, nếu đã phụ thuộc Thần Vương thì tuyệt đối không thể đắc tội Vân Huyền Chi.
Cho nên khi hắn mới nghe được tin Vân Huyền Chi xuất cung quay trở lại Tướng phủ liền lập tức cưỡi ngựa chạy tới, hi vọng hai người có thể vớt lại chút giao tình bạn cũ.
Mà thời khắc này nghe được Vân Huyền Chi nói những lời này, Tô Nguyên trong lòng vui vẻ, nhanh chóng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức mở miệng hỏi: "Không biết thân thể tiểu muội hôm nay thế nào? Cả nhà ta đều ngóng trông tiểu muội sinh được con trai cho tướng gia!"
Nêu lên đề tài này mới thấy thần sắc Vân Huyền Chi hòa dịu một chút, nhớ tới mấy ngày nay mình đã không vào Phong Hà Viên rồi, mà Tô Thanh hồi lâu cũng không bước ra khỏi Phong Hà Viên. Đều nói phụ nữ lúc có thai phải khoan khoái dễ chịu mới có thể sinh ra con thông minh. Hôm nay vừa khéo Tô Nguyên ở đây, chẳng bằng hai người cũng đến thăm Tô Thanh một chuyến, càng khiến nàng có thể vui vẻ.
Nghĩ như thế Vân Huyền Chi cảm thấy phương:pháp này là khả thi nhất liền mở miệng: “Tô huynh cũng đã lâu không đi thăm Thanh Nhi rồi phải không? Hôm nay vừa khéo mọi người đều ở đây, không bằng cùng nhau đi thăm nàng.”
Tô Nguyên vốn có ý này, dù sao thì chỉ cần Tô Thanh được sủng ái thì Tô gia tự nhiên vẫn được Vân Huyền Chi che chở, nhiều hơn một tầng bảo hộ nữa.
Lúc này nghe Vân Huyền Chi nói thế, Tô Nguyên lập tức đứng lên, cười nói: “Hạ quan chính là có ý đó, Tướng gia, mời”
Vân Huyền Chi gật đầu, hai người lại không cho gia đinh tới Phong Hà Viên báo trước, mà đi thẳng tới Phong Hà Viên giữa cảnh đêm.
“Tiểu thư, Tô đại nhân kia mới cùng lão gia vào Tướng phủ, bây giờ đang đi đến Phong Hà Viên chỗ Tô di nương đó.” Vú Mễ thấy tiểu nha đầu trước mặt ra hiệu cho mình, liền thừa dịp Vân Thiên Mộng đang dùng bữa mà đi ra ngoài nội thất, một lúc sau lại quay trở về, nhẹ giọng thông báo bên tai Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng một tay bưng bát sứ, một tay cầm thìa bạc khuấy canh, khóe miệng hiện ra một đường cong nhàn nhạt, chậm rãi nói: “Chớ ngạc nhiên. Hắn hôm nay còn phải dựa vào phụ thân, tất nhiên sẽ không dám để Tô Thanh làm dậy lên sóng gió trong phủ hại đến ta. Cùng lắm cũng chỉ là để Tôi Thanh khôi phục tinh thần, chiếm vị trí cao nhất trong số phần đông di nương trong phủ, như vậy Tô gia bọn hắn mới có được sự bảo hộ lâu dài.”
Vú Mễ nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, trong lòng cũng vơi bớt lo lắng, chỉ là các nàng thật vất vả mới ngăn chặn được Tô Thanh, lại chỉ khiến nàng an phận một thời gian. Mà giờ phút này Tô Thanh lại đắc sủng rồi, nếu mà còn sinh ra con trai nữa thì sợ là đến lúc đó cả Tướng phủ sẽ biến thành thiên hạ của Tô Thanh.
“Con trai? Thì đã sao? Mấy ngày gần đây nàng ta ngay cả đại môn đều không ra một bước, không phải là vì bảo vệ đứa bé trong bụng sao? Nàng ta cũng không thể nhốt con mình cả đời trong Phong Hà Viên thôi ” Động tác tao nhã vô cùng ăn từng miếng từng miếng canh trong bát, Vân Thiên Mộng nhàn nhạt mở miệng: “Tình trạng khôi phục của vú Hạ rất tốt, qua một hai ngày lại qua bên kia xem, chuyện giải dược Ánh Thu đã làm đến đâu rồi! Đây mới là việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ. Bụng của Tô Thanh, ít nhất còn đến ba bốn tháng, chưa phải lúc chúng ta phân tâm đi lo lắng chuyện nàng ta. Huống hồ, không cần chúng ta nhìn chằm chằm vào đó, ngươi cho rằng Tướng phủ thực sự an tĩnh như mặt ngoài vậy sao?”
Những ngày gần đây từng chuyện từng chuyện liên tiếp phát sinh, riêng chuyện của phủ Phụ Quốc Công đã khiến Vân Thiên Mộng mất hơn một nửa tinh thần sức lực, mấy ngày này, nếu Liễu Hàm Ngọc đã có thể ngăn chặn Tô Thanh, vậy mình cũng không cần quá mức phí công, dù sao những kẻ sốt ruột đứng ngồi không yên cũng không phải là ít, những kẻ đó rồi sẽ rục rịch hành động, càng không cần mình phải làm chim đầu đàn.
“Vâng” Thấy Vân Thiên Mộng uống sắp xong bát canh trong tay, vú Mễ tranh thủ thời gian muốn múc thêm cho nàng một bát, lại bị Vân Thiên Mộng ngăn cản, đã thấy nàng lau khóe miệng đứng dậy đi vào gian trong.
Trong Phong Hà Viên, Tô Thanh từ khi bị cấm chừng đã rất lâu chưa ra khỏi cửa phòng mình. Hôm nay bụng lớn dần, lại thêm thời tiết nóng bức lại càng lười vận động, cả ngày ngay cả ăn cũng ở trên giường, cố gắng bảo vệ cái thai trong bụng, chỉ có chạng vạng tối trời, thời tiết mát mẻ chút mới để vú Vương đỡ ra vào tản bộ trong nội viện, vận động chút chút miễn cho sau này gặp cảnh khó sinh.
Hôm nay lúc ban ngày, Tô Thanh dùng một chén cháo tổ yến, bữa tối liền ăn trễ một chút, trong lúc dùng bữa lại thấy đám nha đầu bà tử quỳ rạp đầy đất, Tô Thanh trong lòng căng thẳng, nắm chặt đôi đũa trong tay, thầm nghĩ mình hôm nay không hề bước ra Phong Hà Viên nửa bước, vậy mà những tiện nhân kia còn muốn đến sinh sự không đâu.
Dằn mạnh bát đũa, đang muốn qua gọi qua vú Vương ra đi xem thế nào lại đã thấy Vân Huyền Chi cùng đại ca của mình đang đi đến.
Tô Thanh trước mặt lập tức vui vẻ, được vú Vương dìu đứng lên, vừa toàn hành lễ lại bị Vân Huyền Chi tự tay đỡ lấy, từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói quan tâm dịu dàng đã lâu chưa được nghe của Vân Huyền Chi: “Nàng có bầu, những nghi thức xã giao này miễn đi, chớ để ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.”
Nghe những lời này của Vân Huyền Chi, trong lòng Tô Thanh càng thêm rõ ràng, ngày hôm nay, hài tử trong bụng này mới là con át chủ bài lớn nhất, Vân Huyền Chi dù có mới nới cũ, không còn tình cảm với nàng thì chỉ cần có đứa bé này, Vân Huyền Chi cũng sẽ không khắt khe, khe khắt nàng.
Bởi vậy, Tô Thanh càng thêm cố sức đỡ lấy cái bụng to, cẩn thận từng ly từng tí đứng thẳng thân thể, cười nói: “Sao tướng gia cùng đại ca hôm nay lại đến đây? Hai người đã dùng bữa hay chưa? Nếu chưa thì ở chỗ nô tỳ ăn một chút đi”
Nói xong, mấy chiếc móng tay được chăm sóc cẩn thận kĩ lưỡng đến mượt mà bóng loáng của Tô Thanh như vô ý xẹt qua lòng bàn tay của Vân Huyền Chi, khiến hắn lập tức cúi đầu nhìn về phía nàng, trong mắt thoáng lóe lên một thứ ánh mắt mà chỉ Tô Thanh mới xem hiều.
Tô Nguyên đã sớm từ miệng Phán Lan nghe được chuyện Vân Huyền Chi cấm chừng Tô Thanh, trong đầu đã sớm bất mãn, cho rằng Vân Huyền Chi có mới nới cũ, thấy muội muội mình tuổi già sắc suy liền lập tức quay sang sủng ái những tiểu yêu tinh kia, bởi thế mới khiến suy nghĩ dựa vào Thần Vương của Tô Nguyên càng thêm mãnh liệt.
Bây giờ lại thấy bộ dạng mừng rỡ của muội muội khi nhìn thấy Vân Huyền Chi, trong lòng Tô Nguyên càng thêm khẳng định suy nghĩ ấy, lại thêm lo lắng Liễu Hàm Ngọc kia làm quản gia sẽ bạc đã muội muội mình từ chuyện ăn uống mà đi, liền quay mắt dò xét, liếc hướng bàn cơm, đã thấy trên bàn đầy những gà vịt thịt cá, hoa quả tươi, rau củ, vây cá tổ yến không thiếu thứ gì, mà ngay cả bát cháo gạo mà Tô Thanh đang dùng cũng là nấu bằng gạo thơm đặc sản – cống phẩm mà Nam Tầm quốc tiến cống cho Tây Sở.
Thấy thế, lo lắng trong lòng Tô Nguyên dần buông xuống, vẻ tươi cười trên mặt cũng thành thật thêm vài phần, tức thì mở miệng tán dương: “Tướng gia quả là cẩn thận, muội muội này của hạ qua gả vào Tướng phủ, hạ quan cũng thật yên tâm”
Tô Thanh thấy đại ca mình cố ý nịnh nọt Vân Huyền Chi, thì cũng cười nói tiếp lời: “Đại ca còn không biết đó thôi Tướng gia sợ ta ăn không quen đồ ăn của phòng bếp kia, mới cố ý chon mấy đầu bếp nữ giỏi tới đấy, chuyên môn phục vụ trong Phong Hà Viên. Hơn nữa, các loại thuốc bổ trân quý cũng chuyển đến Phong Hà Viên của ta. Tướng gia sủng ái nô tỳ như vậy, nô tỳ có chết cũng phải sinh hạ lân nhi cho Tướng gia, thỏa nguyện ước ôm con trai của Ngài.”
Tô Nguyên thấy Tô Thanh đã hiểu ý của mình, thì cũng tranh thủ thời gian mở miệng: “Đó là tất nhiên, ngươi được sủng ái như vậy, đại ca ở nhà cũng vui vẻ.”
Vân Huyền Chi nghe hai huynh muội bọn họ cố ý nịnh nọt mình thì cũng không bóc trần ra là vì chuyện gì, ngược lại cười đáp lại rồi cho hai người ngồi xuống, bản thân mình cũng gắp một miếng cà ghém nếm thử, rồi mới yên tâm gật nhẹ đầu.
Ba người cùng nhau ăn tối, Tô Thanh giữ Vân Huyền Chi ở lại, nhưng Vân Huyền Chi hôm nay vì chuyện người chết mà bận túi ba túi bụi, thân thể lẫn tinh thần đều mỏi mệt, liền để Tô Nguyên cùng Tô Thanh nói chuyện, mà mình thì rời đi Phong Hà Viên trước.
“Ngươi làm sao mà ngay một người cũng giữ không nổi?” Vân Huyền Chi vừa đi, nụ cười trên mặt Tô Nguyên liền tắt ngấm, đầy mặt hung ác nham hiểm lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tô Thanh còn có vẻ trách cứ nhàn nhạt.
Bản thân Tô Thanh trong lòng cũng thấy ấm ức, lại nghe đại ca cũng nói mình như vậy thì sắc mặt cũng sa sầm lại, tức giận mở miệng: “Ca ca trách ta gì nữa? Ngươi cũng nhìn thấy bộ dạng của ta bây giờ rồi, dù cho hắn có lưu lại cũng chỉ là trò chuyện một hồi mà thôi, rồi khi những con tiện nhân lẳng lơ kia phái người đến mời, hắn còn không phải đều rời đi luôn, đến lúc đó trong lòng không phải càng thêm bực bội?”
Nghe vậy, Tô Nguyên quét mặt qua bụng Tô Thanh, trong lòng dù có chút không cam cũng chỉ có thể nhận rõ sự thật.
Dù sao, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng không muốn để một phụ nữ có thai phục vụ mình.
“Khi nào thì sinh? Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?” Chỉ sợ đúng vào lúc sinh lại xảy ra chuyện, Tô Nguyên lúc này mới hỏi đến.
Tô Thanh nhẹ nhíu lông mày, nhớ tới ánh mắt của Vân Thiên Mộng khi nàng ta tính kế khiến mình bị cấm túc trong Phong Hà Viên, đến nay trong lòng Tô Thanh vẫn có chút sợ hãi, không biết tại sao vì sao lại không dám đối mặt với cặp mắt lạnh lùng kia của Vân Thiên Mộng
Chốc lát sau Tô Thanh mới mở miệng: “Bà đỡ do người khác mời đến ta không dám dùng, ca ca nếu rảnh thì giúp ta một tìm một bà đỡ tháo vát đi. Hiện giờ lòng tướng gia đều đặt ở chỗ mấy con tiện nhân lẳng lơ kia. Cho dù hắn có nhớ đến cốt nhục trong bụng ta mà mấy con tiện nhân kia lại bày trò tính kế làm hại đến bùa hộ mệnh này, thì đối với ta, với ngươi, với Tô gia, Tướng gia sẽ không bao giờ quan tâm nhiều như thế nữa đâu.
Tô Nguyên cẩn thận nghe Tô Thanh phân phó, thận trọng gật nhẹ đầu, lập tức nói: “Trước khi sinh mấy ngày ta sẽ cho chị dâu tới chỗ ngươi, cũng làm ngươi an tâm thêm một chút.”
Tô Thanh nghe vậy hỏi lại: “Chị dâu còn phải giúp quản lý chuyện trong nha, nếu đến chỗ ta rồi thì Tô phủ để ai quản lý.
Ai ngờ Tô Nguyên vửa nghe Tô Thanh nói như vậy, sắc mặt liền trầm xuống, bực bội mở miệng: “Đừng nhắc đến nàng nữa. Nhìn xem bao năm qua nàng ta dạy con gái như thế này, lại để ta ở thọ yến của Lão thái quân phủ Phụ Quốc Công mất mặt một trận như vậy. Nếu không nể đứa con trai là Trình Ngôn này, ta đã sớm đuổi nàng về nhà mẹ đẻ rồi. Huống hồ, Phán Lan mà ngươi tặng sang cho ta lại là một người hiền lành tài giỏi, chuyện gì cũng chỉ vừa nghe đã hiều, tiểu viện của nàng đều được quản lý vô cùng ngăn nắp. Nói cho cùng, vẫn là do muội dạy dỗ chu đáo, hiện giờ ở Tô phủ không có người nào không phục nàng cả đâu !”
Tô Thanh thấy ca ca mình khen ngợi Phán Lan như vậy, trên mặt cũng sáng sủa hơn nhiều, liền cười tiếp lời: “Nàng được đi theo ca ca, là nhờ phúc nàng tu luyện từ kiếp trước. Nếu không, bằng thân phận một đứa con nhà nghèo, lấy đâu ra tư cách trèo cao đến nhà của ca ca như vậy, bởi vậy mới càng phải làm việc chú ý chu toàn. Nếu như thế, vậy cứ theo ý ca ca, lại để chị dâu qua đây chiếu cố ta mấy ngày.
Tô Nguyên thấy Tô Thanh gật đầu, trong lòng tất nhiên là vui mừng, dù sao, đối với Tô Nguyên mà nói, nếu vừa có thể không phải nhìn đến vợ cả tuổi già sắc suy trong nhà, lại vừa có thể đề cao hình tượng của mình trong lòng muội muội, hơn nữa người chịu khổ chạy qua chạy lại cũng không phải là hắn, thì có lý do gì mà không làm chứ?
“Chỉ có điều, ngươi cũng phải cẩn thận đại tiểu thư phủ này. Chuyện của Nguyệt Nhi hơn nửa là do Vân Thiên Mộng ngầm ra tay! Nàng ta tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn ác độc, nếu có cơ hội, nhất định phải diệt trừ, nếu không hậu quả khôn lường!” Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện của Tô Thiển Nguyệt và Khúc Trường Khanh thì trong lòng Tô Nguyên lại nổi điên.
Chuyện nào cũng ở lúc nguy cấp nhất thì bị phá vỡ. Sở Tướng kia chỉ một ngày sau khi cứu Khúc Trường Khanh ra ngoài đãlên điện diện thánh, lấy ra được nhân chứng vật chứng có lợi, khiến mình không còn lời nào để nói, nếu không có Thần Vương nói giúp, sợ rằng cái ghế Hình Bộ Thượng Thư của mình hôm nay đã sớm thay người từ lâu.
Mà mỗi một chuyện đều hoặc gián tiếp, hoặc trực tiếp có liên quan đến Vân Thiên Mộng, cộng thêm Tô Thanh với Vân Thiên Mộng đã kết thù kết oán bao lâu, Tô Nguyên tự nhiên sẽ đưa nàng vào danh sách kẻ thù lớn nhất.
‘Ca ca yên tâm, chắc chắn nàng ta chỉ còn đắc ý càn quấy được ba bốn tháng nữa thôi. Một khi ta đã sinh được con trai trưởng cho Tướng phủ, còn sợ Tướng gia không thuận theo ta nữa sao? Đến lúc đó, ta nhất định sẽ trị tiểu tiện nhân kia tới chết” Trong lúc nhất thời, Tô Thanh giận qua đầu, tự tay túm chặt lấy vải áo trước bụng, thấy vậy vú Vương hãi hung khiếp vía tiến lên thay nàng vuốt lưng: “Phu nhân chớ giận. Mấy tháng nữa rất nhanh sẽ trôi quá, ta cũng không thể để xảy ra chuyện không may vào đúng lúc mấu chốt, bằng không hết thảy đều hóa thành đốt củi ba năm thiêu một giờ mất.”
Vừa nói, trong lòng vú Vương không khỏi trách cứ Tô Nguyên, biết rõ Tô Thanh đang mang bầu, lại vẫn nói ra những chuyện mà nàng chán ghét, chẳng cố kỵ chút nào.
Mà Tô Nguyên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của vú Vương, trong lòng liền thấy bất mãn, mắng thầm. Một con mụ già, cũng dám không nể mặt mình, năm đó không phải cũng phải đến Tô gia kiếm cơm, hôm nay bước được vào Tướng phủ đã bắt đầu làm giá.
Nói như vậy cả buổi, Tô Thanh cũng hơi mệt. Tô Nguyên thấy thế đứng dậy, nhưng Tô Thanh lại gọi hắn đến trước mặt, dùng một giọng cực kì nhỏ nói vài câu với hắn, liền thấy Tô Nguyên sắc mặt âm trầm đi ra.
Lúc canh ba, một bóng mgười nhỏ nhắn xinh xắn bước nhanh vào Khởi La Viên.
Vân Thiên Mộng nghe được vú Mễ thông báo, thả quyển sách thuốc trong tay xuống, đi ra nội thật, thấy một tiểu nha đầu chừng mười hai mười ba tuổi đứng cung kính ở gian ngoài, thấy nàng tới thì lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói: “Nô tỳ bái kiếm đại tiểu thư"
“Đứng lên đi!” Vân Thiên Mộng ra hiệu cho Mộ Xuân nâng tiểu nha đầu nhỏ gầy kia đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa nói: “Đã trễ thế này, sao ngươi không ở Phong Hà Viên hầu hạ mà lại lén chạy ra ngoài vậy?”
Tiểu nha đầu kia thấy Vân Thiên Mộng ôn hòa như vậy, cảm giác căng thẳng mới rồi nhanh chóng bị đánh tan hơn nửa, lại là lần đầu tiên đứng gần Vân Thiên Mộng như vậy, chỉ cảm thấy đại tiểu thư này quả là thiên nhân chi tư, không biết xinh đẹp cao quý hơn so với nhị tiểu thư không biết bao nhiêu lần, trong lòng không khỏi nảy sinh lòng hâm mộ, ngại ngùng thưa: “Nô tỳ thường được vú Mễ dẵn dò, nhất định phải để ý chuyện của Phong Hà Viên giúp đại tiểu thư!”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng nhìn vú Mễ cười cười, ôn hòa hỏi tiếp: « Quả là đứa trẻ có ơn tất báo. Chỉ là, nhớ kĩ, những chuyện quá mức nguy hiểm thì tuyệt đối không được phép làm. Hôm nay ngươi đến, ta cũng biết là chuyện gì. Đại khái là nội dung nói chuyện giữa Tô di nương cùng với ca ca của nàng phải không ? »
Tiểu nha đầu kia nghe xong lập tức hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng tựa hồ như đang gặp thần tiên, chỉ cảm thấy đại tiểu thư chẳng những đoan trang xinh đẹp, mà còn thông minh như vậy, mình còn chưa mở miệng mà nàng đã đoán được ý đồ mình đến.
Mà câu « những chuyện quá mức nguy hiểm thì tuyệt đối không được phép làm » kia của Vân Thiên Mộng lại càng khiến tiểu nha đầu cảm thấy ấm áp trong lòng. Ở Phong Hà Viên đãi ây, Tô di nương ngoài đối tốt với vú Vương ra thì vô cùng nghiêm khắc với các nha đầu bà tử khác. Nhị tiểu thư kia thì lại càng không cần phải nói, bình thường chỉ hơi không hài lòng một chút là lại trút giận lên đám nha hoàn bên người.
Hôm nay thấy đại tiểu thư bình dị gần gũi như thế, trong lòng tiểu nha đầu vô cũng hâm một những tỷ tỷ được hầu hạ ở Khởi La Viên.
Tiểu nha đầu dùng sức gật đầu, hạ giọng nói: “Đại tiểu thư nói đúng rồi ạ, Tô di nương hình như là muốn ca ca giúp nàng tìm bà đỡ, nô tỳ ở gian ngoài, nghe không được rõ lắm, hình như còn là lúc sắp sinh lại cho chị dâu bên nhà mẹ đẻ sang đây giúp nữa.
Vân Thiên Mộng từ đầu đến cuối vẫn chỉ cười nghe nàng nói, cuối cùng lại nhoẻn miệng cười với tiểu nha đầu kia, nhìn cảnh đêm bên ngoài đã sắp đến canh tư, bảo vú Mễ: “Vú, ngươi tự mình đưa nàng trở về đi, đợi đến khi nàng đi vào Phong Hà Viên hãy về.”
Tiểu nha đầu thấy Vân Thiên Mộng đối tốt với mình như thế, trong lòng lại càng cảm kích, quỳ xuống khấu đầu ba cái mới rời khỏi gian ngoài.
“Tiểu thư, lời của nàng chưa chắc đã tin được” Nguyên Đông và Ngênh Hạ đồng thời mở miệng, hôm nay hai người đều đã được thăng làm nha hoàn cấp một, hầu hạ bên cạnh Vân Thiên Mộng.
“Đúng vậy đó tiểu!thư ” Vú Mễ có thể thuận tay giúp đỡ nàng một ít chuyện, nhưng cũng không thể khiến nàng có thể làm chuyện phản bội chủ cũ nguy hiểm như vậy. Chúng ta vẫn cứ cẩn thận thì hơn, miễn cho trúng kế của Tô di nương.” Mộ Xuân đi theo bên người Vân Thiên Mộng đã lâu, cũng học được cẩn thận từng li từng tí, không còn ngây thơ như trước kia cho rằng người xấu trên thế gian này ai cũng biểu hiện ra ngoài mặt.
Vân Thiên Mộng lại chỉ cười không nói, đến khi vú Mễ đi vào liền nghe vú Mễ giận giữ quát ba nha đầu kia: “Các ngươi thì biết cái gì! Nếu không nghe lời đại tiểu thư, lão nô há lại đi quản chuyện sống chết của tiểu nha đầu Phong Hà Viên kia? Tiểu nha đầu kia chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn vén rèm, dù có bị Tô di nương đánh chết cũng không có người biện hộ cho.
Có điều, việc này phải nói từ lần Tô Thanh làm hại Hoa di nương sanh non ngày ấy. Mặc dù Tô Thanh không để cho Hoa di nương hãm hại thành công, nhưng trong lòng cũng đã nghẹn một bụng tức, mà lúc ấy trong phòng ngoài vú Vương ra thì chẳng còn ai, Tô Thanh liền gọi tiểu nha đầu kia ở gian ngoài đi vào, tra tấn tiểu nha đầu kia một phen, bản thân ả thì nguôi được một bụng giận nhưng cũng thiếu chút nữa tiễn cái mạng nhỏ này của tiểu nha đầu đến chỗ Diêm Vương.
Nửa đêm, lúc vắng người, tiểu nha đầu kia vùng trộm chạy ra ngoài thút thít nỉ non, lại có vú Mễ đang đi về Khởi La Viên bắt gặp mới đi bẩm báo Vân Thiên Mộng, mời đại phu đến điều trị thương tích trên người tiểu nha đầu kia.
Có lẽ một vài chuyện nhỏ nhặt đối với các nàng mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng mà đối với những nha hoàn mệnh còn mỏng hơn tờ giấy mà nói chính là ơn cứu mạng.
Dù tiểu nha đầu này chỉ là nha hoàn vén rèm cấp ba, nhưng đầu óc lại vô cùng thông mình, Tô Thanh hàng ngày gặp ai, ở đâu, thậm chí bọn họ nói gì hoặc nhiều hoặc ít đều rơi vào trong tai tiểu nha hoàn này. Điều này có thể so được với nha hoàn cấp một bên người Tô Thanh, lại không phải lúc nào cũng lo lắng nha hoàn kia có bị phát hiện hay không, hiển nhiên là tốt hơn rất nhiều.
Nghe vú Mễ kể lại xong, ba người kia mới chợt hiểu ra, trên mặt nóng bừng, chỉ cảm thấy mình vừa rồi trước mặt tiểu thư nhà mình chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
“Vú, ngày mai còn phải làm phiền người, nhắn cho Phán Lan một câu. Nếu lúc này Tô phu nhân đã không được Tô Nguyên coi trọng, vậy nàng hãy cố gắng mà nắm bắt cơ hội này, thâu tóm hết mọi chuyện trong Tô phủ, miễn cho cả đời bị người không chế không thoát nổi thân.” Còn lại vài lời Vân Thiên Mộng cũng không cần phải nói nhiều, bằng tâm tính của Phán Lan, tin tưởng Phán Lan hiểu rất rõ mình phải làm gì.”
Vú Mễ nhẹ gật đầu, liền đỡ Vân Thiên Mộng đi vào nội thất, hầu hạ nàng nằm xuống mới lui ra.
Mười ngày sau, Nghênh Hạ mỗi ngày đều đến chỗ Ánh Thu cùng điều chế giải dược đột nhiên bối rồi chạy vao nội thất. vẻ mặt kinh hoảng, thấy Vân Thiên Mộng đang tập viết, liền “bụp” một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện lớn gì mà ngươi lại nôn nóng như thế?” Vú Mễ thấy Nghênh Hạ ào ào xông vào, thiếu chút nữa động đến xấp giấy Vân Thiên Mộng đã viết xong, liền nhíu mày nổi giận nói.
“Tiểu thư, không hay rồi, đã xảy ra chuyện ”Nghênh Hạ đầu còn lo lắng đến chuyện vú Mễ trách phat, lập tức vẻ mặt cầu xin mở miệng.
“Chuyện gì khiến ngươi khó xử như vậy? Nhanh đứng lên rồi nói.” Vân Thiên Mộng thả bút lông trong tay xuống, bình tĩnh mở miệng, lại bảo Nguyên Đông đỡ Nghênh Hạ đứng dậy.
Thế nhưng Nghênh Hạ sống chết cũng không chịu đứng dậy, dập mạnh đầu một cái, trong miệng không ngừng nói: “Nô tài hôm nay đến chỗ vú Hạ, lại phát hiện trong viện bị đập phá loạn hết, một ít dược liệu quý đều bị phá hỏng hết không dùng được, Ánh Thu bị người ta đâm một đao, hộp Hộc Cát kia cũng bị kẻ khác ném vào trong bếp."
“Cái gì?” Vú Mễ cùng Nguyên Đông kinh hãi, hai mặt nhìn nhau xong lại nhìn về phía Vân Thiên Mộng.
Chỉ thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng vô cùng khó coi, quanh thân tản mát ra vẻ lạnh lùng bằng giá, giọng nói lạnh lùng nhưng bình tĩnh hỏi tiếp: “Có ảnh hưởng đến tính mạng không? Vú Hạ đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.