Tô Thanh nghe vậy thì hai mắt trợn to, khó tin nhìn về Vân Nhược Tuyết, không hiểu tại sao sau khi ở phủ Phụ Quốc Công về, nữ nhi lại nói lời như thế.
Nhưng Vân Nhược Tuyết thấy Tô Thanh chỉ nhìn mình không nói gì, cơn giận xông lên, không để ý tới cái lưng đang đau, khóc rống lên:
“Di nương thật nhẫn tâm, trơ mắt nhìn con gái thiếu chút nữa bị đánh chết, ngay cả mặt cũng không thấy. Bây giờ chỉ muốn người đi gặp phụ thân nói chuyện này mà lại còn do dự như thế. Thật là làm cho con đau khổ và thất vọng quá!”
Vân Nhược Tuyết nói những lời không nương tình này làm cho mặt Tô Thanh hiện lên một vẻ đau đớn, không nghĩ tới chính mình ngậm đắng nuốt cay, xem nàng như trân bảo, mà chính miệng nàng lại gọi mình là “di nương”.
Vân Nhược Tuyết làm như vậy cũng chỉ vì mình chưa trả lời chắc chắn mà thôi.
Nhưng Vân Nhược Tuyết chẳng lẽ đã quên, mình vì để nàng tham gia thọ yến mà đã đem toàn bộ hồi môn của Khúc Nhược Ly trả lại cho Vân Thiên Mộng hay sao?
Tô Thanh mặc dù không thoải mái với những lời Vân Nhược Tuyết vừa nói, nhưng nhìn vết thương chồng chất trên lưng nàng ta thì lại không nhịn được tự trách mình.
Nếu vừa rồi mình chạy tới Từ Đường thì có lẽ Nhược Tuyết sẽ không phải ăn bữa tiệc nỗi khổ da thịt này.
Đám bà tử hành hình kia cũng không thèm biết nặng nhẹ, không quan tâm xem Nhược Tuyết gân cốt có chịu nổi hay không, nữ nhi của gia chủ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677152/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.