Vú Hạ không muốn Tiểu thư bị thù hận chiếm cứ trong lòng, liền lảng sang chuyện khác, nhoẻn miệng tươi cười hỏi:
“Tiểu thư… làm thế nào… lại tìm được nô tỳ?”
Vân Thiên Mộng thu lại vẻ lạnh lùng trên mình, vỗ nhè nhẹ lên vai vú Hạ, kể lại vắn tắt một lượt cuộc sống của mình trong thời gian qua.
Vú Mễ biết, Vân Thiên Mộng vì không muốn vú Hạ lo lắng, rất nhiều chuyện không nói ra miệng. Nhưng chỉ cần nhớ đến khuê phòng của Tiểu thư, trong lòng lại thấy vô cùng chua xót, liền liều mạng chen miệng nói:
“Lão tỷ tỷ, những năm tháng này Tiểu thư cũng thực rất cực khổ! Người không nhìn thấy khuê phòng của Tiểu thư đấy thôi, thật chẳng giống cách đối xử với một tiểu thư khuê các chút nào.”
“Vú Mễ!”
Vân Thiên Mộng nghiêm giọng khẽ quát, vú Mễ sợ tới mức lập tức ngừng nói, lùi về sau một bước, đứng sau Vân Thiên Mộng, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng những lời vừa rồi vú Hạ cũng đã nghe được, nàng chằm chằm nhìn Vân Thiên Mộng, vẻ lo lắng đau lòng tràn lên trong mắt, đôi môi khẽ mấp máy, không thể cầm long thốt lên:
“Tiểu thư…Người…chịu khổ rồi!”
Vân Thiên Mộng cười nhạt, vỗ vỗ hai tay vú Hạ, nhẹ nhàng nói:
“Vú đừng lo, ta đã có thể sống đến bây giờ, đám người Tô Thanh cũng không dễ gì mà làm khó được ta! Người cứ thoải mái tinh thần, tĩnh dưỡng cho tốt! Mộng Nhi sau này còn phải nhờ cậy người!”
Một lời ân cần như thế khiến cho vú Hạ nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu nước tự mình dập đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677136/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.