Một bàn tay gầy trơ xương run rẩy xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Thấy người nằm trên giường đang giãy dụa cố với lấy chén trà nhỏ bên cạnh, vú Mễ vội tiến lên cẩn thận đỡ bà ta dậy, sau đó cầm lấy chén trà đưa tới, đồng thời đau lòng nói: “Lão tỷ tỷ, người muốn cái gì thì cứ gọi người.”
Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Mộng nhìn thấy vú Hạ, một người phụ nữ năm mươi tuổi không ngờ lại có bộ dáng như bà lão bảy mươi. Thân hình bà gầy đến mức chỉ còn da và xương, hai má hóp lại cùng những nếp nhăn và mái tóc dài trắng xóa càng khiến Vân Thiên Mộng đau lòng hơn. Ai có thể tưởng tưởng được người vú nuôi của phu nhân Vân gia năm đó sẽ biến thành bộ dạng này chứ?
Bàn tay vú Hạ dưới lớp quần áo khô gầy mỏng manh như một tấm thủy tinh dễ vỡ cố giơ lên ngăn chén trà vú Mễ đưa đến lại, gian nan mở miệng:
“Đừng…Đừng…”
Vú Hạ vừa nói, Vân Thiên Mộng lập tức phát hiện ra sự khác thường trong giọng của bà, hẳn là đầu lưỡi đã bị thương, mà phần cơ thể bên dưới được chăn che phủ lại không có chút động đậy nào, nhất thời trong lòng Vân Thiên Mộng trầm xuống, ánh mắt chợt lóe hàn mang cùng một cỗ phẫn nộ không cách nào ức chế tràn ngập cơ thể.
Mà hàn ý trên người nàng rốt cục cũng khiến vú Hạ chú ý. Bà chầm chậm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cuối giường có một vị nữ tử mặc áo khoác xanh lục, bên dưới là chiếc váy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677135/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.