Từ Tiểu Thiêm cắn môi im lặng.
Từ Đằng Đào quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn phòng phẫu thuật.
Đái Hải đứng một bên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cũng chẳng còn tâm tình để nghĩ ngợi gì.
Đợi thêm mấy tiếng nữa, Tần Tuấn mới được đưa ra ngoài.
“Sao rồi?” Đái Hải cùng mấy người trong phòng tập đang ngồi xổm trên mặt đất lập tức đứng bật dậy.
“Tránh ra nào.....” Bác sĩ vừa phải phẫu thuật hơn mười mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi hô.
Y tá đứng bên cạnh có chút hiền hòa nói: “ Còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu, phải quan sát thêm vài ngày nữa.”
“Ai là người nhà?” Có người hỏi.
Đái Hải giơ tay, mà mấy người cùng luyện tập kia cũng nhấc tay lên.
Hai người còn lại vẫn lẳng lặng đứng nhìn, không nói được lời nào.
“Cậu ấy phải nằm viện, còn nữa, người bệnh tạm thời không được vào thăm.”
“Vậy bao giờ mới được thăm?” Năm gã thanh niên ồn ào lao nhao.
“Lúc cậu ta tỉnh hẳn mới được, bây giờ các anh vào thăm, chỉ một con vi khuẩn cũng có thể giết chết cậu ta......” Hộ sĩ bên cạnh nói chuyện giật gân, nhưng vài người đều dám nhốn nháo nữa, đành phải qua cửa kính mà nhìn người đang hôn mê không nhúc nhích đang hô hấp nhờ vào máy móc trong phòng vô trùng kia.
“Hải ca...... A tuấn không có việc gì chứ?” Cả năm gã kia đều hết sức coi trọng người kia, mắt hoe đỏ, chỉ trực rơi lệ.
“Không có việc gì, không có việc gì đâu......”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-cai-goi-la-ai-tinh/2796037/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.