Du Trì một chút thì sờ sờ sừng trên trán Ngôn Dục, một chút thì vân vê tóc dài của anh trên đầu ngón tay, yêu thích không nỡ buông ra.
Khóe miệng Ngôn Dục mỉm cười, cứ như vậy nhìn cậu, tùy ý để cậu sờ chỗ này ngó chỗ kia cảm thán.
Qua một hồi lâu Du Trì mới lưu luyến không rời buông lỏng tay, ngẩng đầu nhìn Ngôn Dục, cảm thán: "Ngôn ca, nếu anh tiến vào giới giải trí đóng phim cổ trang thì sẽ bớt gánh nặng cho tổ hóa trang lắm đó. Còn có uy thế hơn người nữa, rất tốt."
Ngôn Dục không nghĩ tới Du Trì nhìn mình một lúc lâu thế mà lại cho ra kết luận như vậy, dở khóc dở cười.
Ngôn Dục: "Anh không phải diễn viên."
Du Trì cười: "Em đùa một chút thôi à."
Sau khi nói xong Du Trì nhìn gương mặt kia của Ngôn Dục, vẻ mặt liền thành thật bổ sung: "Ngôn ca, dung mạo của anh thật là đẹp."
Sau khi Ngôn Dục nghe xong vẫn bình tĩnh nhìn cậu, khóe miệng cong cong, lập tức nghiêng người qua hôn lên trán Du Trì một cái.
Du Trì bị nụ cười trên mặt Ngôn Dục hút hồn, sau khi phản ứng lại, ý niệm lóe lên đầu tiên trong đầu cậu là – may mà anh ấy hôn trán, nếu hôn môi thì sừng trên đầu Ngôn ca sẽ đâm mình.
......
Thời gian không còn sớm, Ngôn Dục cũng không ở lâu, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Lúc Ngôn Dục đi tới cửa, phía sau anh trừ Du Trì thì còn một chuỗi đuôi nhỏ.
Đám tiểu chân giò muối lúc trước lạnh nhạt với Du Trì, hôm nay tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-van-hon-nhan-phi-nhan-loai/1005427/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.