Du Trì nhìn đám mèo vừa vây quanh Ngôn Dục vừa kêu meo meo, tâm trạng như bị phản bội, đố kỵ, như tảng băng bị vỡ nát tan tành.
Vẻ mặt Du Trì bây giờ có thể nói là rực rỡ sắc màu, Ngôn Dục thấy vậy sợ cậu không vui, nhấc chân nhẹ nhàng đẩy mèo sang bên cạnh một chút.
Nhưng mà mấy con mèo này rất kiên trì, không ngừng cọ vào chân anh. Du Trì thấy cảnh này, trong lòng sắp chua thành hũ giấm.
Du Trì ngẩng đầu, nhìn người chằm chằm, chậm rãi mở miệng: "Trên người anh có bạc hà mèo đúng không?"
Chắc chắn là như vậy!
Ngôn Dục lắc đầu một cái, phá vỡ Du Trì tự an ủi mình. Đương nhiên trên người Ngôn Dục không có bạc hà mèo, nếu anh thích thì mang bạc hà Du Trì sẽ thực tế hơn.
Đáng tiếc không có thứ bạc hà Du Trì này.
Du Trì tháo dép lê ngồi trên ghế salon, hai tay ôm đầu gối, rầu rĩ không vui: "Tự kỷ."
Cậu cho rằng đám mèo không để ý tới cậu là bởi vì tụi nó quen lưu lạc, hoặc là cao lãnh không thích tiếp xúc với cậu, kết quả...
Giận ghê!
Ngôn Dục thấy động tác của Du Trì, không nhịn được cười cười, sau đó khom lưng nắm gáy Tiểu Hôi nhấc lên, rồi quay đầu nhìn cậu: "Có muốn ôm không?"
Du Trì liếc mắt nhìn Tiểu Hôi vô cùng ngoan ngoãn dưới tay Ngôn Dục, tâm lý càng không thăng bằng, sau đó nghiêng đầu: "Thôi."
Cậu có tiểu soái mèo, không thèm!
Sau khi nói xong còn làm ra vẻ như mình không thích mèo lắm, cậu nói với anh: "Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tu-van-hon-nhan-phi-nhan-loai/1005426/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.