Sau một hồi lâu nghỉ ngơi trong căn phòng bệnh số 6, cả ba người tiếp tục ra khỏi đó, men theo hành lang bệnh viện, lúc này tôi mới thấy lẻ bóng một vài bệnh nhân đang ngồi trên ghế đá, tôi có đến hỏi họ rằng có nghe thấy âm thanh hay nhìn thấy điều gì bất thường không? Hầu như tất cả đều trả lời rất bình thường, tưởng chừng như họ chẳng hề nghe được âm thanh hỗn loạn nào mà khi nãy tôi, thầy Lâm và cô Bối phải chật vật trong căn phòng bệnh số 6 kia.
Quay trở lại với hiện trường, thầy Lâm dẫn tôi đi lên tầng trên của bệnh viện, đứng trước một cánh cửa màu trắng bạc, thầy Lâm lúc này mới cất lời:
- Cậu Trung, đây là…!
- Thưa thầy! Đây là nhà xác của bệnh viện ạ.
- Hừm! Thảo nào mùi âm khí ở đây là cao ngất ngưỡng đến vậy.
Tôi ngạc nhiên:
- Nó có điều gì bất thường sao thầy?
Cô Bối Bối cũng chen ngang lời:
- Nơi nào người âm họ ở nhiều, nơi đó sẽ có âm khí tụ lại, nhưng vấn đề ở đây không phải là ở cái nhà xác này, mà là em thấy các vong linh ở đây có điều gì đó hơi bất thường, từ nãy giờ em đã gặp được ba vong, nhưng tất cả vừa nhìn thấy là đều lẫn trốn hết cả.
- Làm sao cô Bối biết được?
Lúc này thầy Lâm mới giãi bày:
- Thực ra thì em Bối của tôi có xuất thân trong một gia đình chuyên hành nghề thầy pháp bắt ma và xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-troi-cay-nghiet/3151572/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.