Tuần thi trôi qua khá suôn sẻ, An Lâm rất hài lòng.
Đời trước thi Văn bị lệch tủ, bài văn của cô viết không được hay lắm. Bây giờ thì khác rồi, không hề lệch tủ, An Lâm nhớ đề.
Thật ra trí nhớ cô không đến nỗi tốt như vậy, qua bao nhiêu năm rồi, hỏi năm thi tốt nghiệp môn Văn ra bài gì đều chắc chắn không nhớ, nói gì đến một bài Văn nhỏ của một đợt thi học kì.
Nói trắng ra là do kí ức quá mạnh, lần đó là Anh Diệp vì môn Văn mà rơi xuống học sinh trung bình.
Cô giáo dạy Văn cũng đã có tuổi rồi, lúc dặn bài thi chỉ dặn có hai bài, học sinh trong lớp còn tưởng ra cô giáo thương học trò, nâng cao xác suất chọn trúng đề lên. Cô giáo Vân chỉ dạy mỗi lớp A8, không thương A8 thì thương A mấy đây?
Ai mà ngờ được là cô giáo quên mất bài còn lại, trớ trêu hơn là quên đúng cái bài nhà trường cho thi.
Cũng cái tụi này nó ỷ y, mặc kệ lớp khác bảo giáo viên bên đó còn dặn thêm bài nữa, tụi nó vẫn khăng khăng là cô quá thương lớp mình.
Năm đó lớp 10A8 thi rớt môn Văn hơn phần nửa, trong đó có Anh Diệp.
Cô giáo Vân vốn dĩ không cảm thấy mình sơ xuất mà còn trách ngược lại tập thể lớp A8, nói rằng học hành dù có không dặn thì cũng phải xem tới một chút chứ, đâu phải không dặn là không học đâu.
Anh Diệp nhà chúng ta cộc cằn đẩy ghế đứng dậy, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-troi-vua-rang-nang-vua-len/2906684/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.