Làn gió lành lạnh tê dại phả hơi thở thổi bay rèm cửa trắng muốt, đưa hương hoa nhài từ đâu mà tới,hai chiếc bóng mờ ảo nhạt nhòa bồng bềnh phản chiếu trên giường
Khương Du hé mắt, tay siết chặt lớp vải mềm cách da thịt ướt đẫm mồ hôi của Diệp Ngạn cắn răng nín nhịn nhưng tim lại đập thình thịch như bị thiếu khí,đồi mắt dần miền man vô định, mọi vật trong phòng bây giờ trong mắt cậu chỉ phủ một tầm sương mỏng,đôi môi hồng hào cố gắng kiếm tìm nhịp thở một cách yếu ớt.
Hai người toát ra đầy mồ hôi nhớp dính,vẫn giữ nguyên tư thế vô cùng trong sáng thuần khiết mà thuần phong mỹ tục.
Tuyển thể yếu ớt của Khương Du bị trêu đùa tới ngứa ngáy nóng ran, trước đây cậu chỉ cảm nhận được những lần cạn nhiệt ít ỏi, hiện giờ nó có dấu hiệu bị kích thích tới mức phát tình buột miệng gọi:
"Ngạn..."
Chưa đầy nửa nốt nhạc,đôi môi mềm mại lạnh lẽo chạm thẳng lên tuyển thể vốn chẳng tỏa ra mấy mùi pheromone của cậu.
Khương Du run lên bần bật, giọt nước mắt sinh lý ứa ra vì đau đớn,toàn thân đờ đẫn mất hồn bạt vía.
Diệp Ngạn thong thả hơi dùng lực áp tay lên cần cổ trắng nõn của cậu đột nhiên nói:
"Tại sao lại cho tôi cắn cậu, cậu làm tôi khó xử lắm đấy, cậu lại chẳng nhớ tôi, thế mà tôi vì lời hứa trẻ con ấy dốc sức chạy đến bên cậu."
Khương Du chầm chầm lắng nghe, cậu không nghe rõ lắm ngây ngô chớp mắt.
Diệp Ngạn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3713462/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.