Chương trước
Chương sau
Làn gió lành lạnh tê dại phả hơi thở thổi bay rèm cửa trắng muốt, đưa hương hoa nhài từ đâu mà tới,hai chiếc bóng mờ ảo nhạt nhòa bồng bềnh phản chiếu trên giường

Khương Du hé mắt, tay siết chặt lớp vải mềm cách da thịt ướt đẫm mồ hôi của Diệp Ngạn cắn răng nín nhịn nhưng tim lại đập thình thịch như bị thiếu khí,đồi mắt dần miền man vô định, mọi vật trong phòng bây giờ trong mắt cậu chỉ phủ một tầm sương mỏng,đôi môi hồng hào cố gắng kiếm tìm nhịp thở một cách yếu ớt.

Hai người toát ra đầy mồ hôi nhớp dính,vẫn giữ nguyên tư thế vô cùng trong sáng thuần khiết mà thuần phong mỹ tục.

Tuyển thể yếu ớt của Khương Du bị trêu đùa tới ngứa ngáy nóng ran, trước đây cậu chỉ cảm nhận được những lần cạn nhiệt ít ỏi, hiện giờ nó có dấu hiệu bị kích thích tới mức phát tình buột miệng gọi:

"Ngạn..."

Chưa đầy nửa nốt nhạc,đôi môi mềm mại lạnh lẽo chạm thẳng lên tuyển thể vốn chẳng tỏa ra mấy mùi pheromone của cậu.

Khương Du run lên bần bật, giọt nước mắt sinh lý ứa ra vì đau đớn,toàn thân đờ đẫn mất hồn bạt vía.

Diệp Ngạn thong thả hơi dùng lực áp tay lên cần cổ trắng nõn của cậu đột nhiên nói:

"Tại sao lại cho tôi cắn cậu, cậu làm tôi khó xử lắm đấy, cậu lại chẳng nhớ tôi, thế mà tôi vì lời hứa trẻ con ấy dốc sức chạy đến bên cậu."

Khương Du chầm chầm lắng nghe, cậu không nghe rõ lắm ngây ngô chớp mắt.

Diệp Ngạn:

"Với ai cậu cũng sẽ giúp đỡ người ta trong kì phát tình,cho hắn cắn cậu sao? Có phải cậu ỷ rằng bản thân khiến người khác yêu thích nên đến đùa giỡn tôi không?"

Khương Du luống cuống giọng trách móc:

"Cậu cảm thấy tôi là loại người phóng khoáng như thế? Còn chẳng phải tôi với cậu là bạn tốt tôi mới bằng lòng cho cậu cắn."



Cậu còn chưa kịp bình tĩnh đã bị cơn đau nhỏ vụn nhói tê giáng xuống lôi hồn về thực tại, kèm theo hành động mút nhẹ tuyển thể đầy cưng chiều xoa dịu.

Cơn đau làm câu căn môi rất nhanh biến mất thay thế bằng một loại xúc cảm sung sướng, thoải mái không thế hình dung được băng lời

Cậu cảm thấy bản thân mình như thể người đa nhân cách,giây trước còn đau đớn vậy mà giây sau vui vẻ thoải mái bất thường.

Pheromone rượu Vodka trung tính của Alpha điên cuồng chiếm đoạt, nóng rực tấn công mạnh mẽ vào hàng rào bảo vệ tuyến thể,cư nhiên xâm lấn rót vào nơi ấy pheromone của mình.

Khương Du rũ bỏ sự kháng cự, tâm trí mờ mịt nghe theo. Ánh trăng khuyết dịu dàng đáp qua rèm cửa chứng kiến hai dòng tin tức tố hợp nhất quyện hòa thật ăn ý.

Bảy triệu tế bào trong cơ thể cậu này sinh thứ tình cảm nào đó từ từ đè nén xuống ghìm chặt lý trí. Cậu tuân theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Diệp Ngạn bất lực rên rỉ âm mèo kêu.

Diệp Ngạn âm thẩm hôn lên vết cắn dấu hiệu tạm thời khiến cổ Khương Du nhột,ánh đỏ ngầu từ viền cổ lan rộng khắp gương mặt xinh đẹp ngoan ngoãn.

Đến lúc hoàn thành việc đánh dấu tạm thời, Diệp Ngạn lưu luyến rời đi, không để lộ ra tia cảm xúc thừa thãi nào.

Khương Du vì quá mệt mỏi mà bất tỉnh nhân sự nằm liệt trên giường, không hề hay Alpha mới đánh dấu cậu thỏa mãn đắm chìm trong dáng vẻ ngủ ngoan ngoãn của mình.

Cậu mấp máy môi nói mớ:

"Ba ơi, mẹ ơi, khi nào hai người mới quay về. Con cũng muốn, hức, giống như những đứa trẻ khác khao khát tình cảm gia đình mà."

Diệp Ngạn sững người ôm cậu vào lòng an ủi, xoa đầu đau lòng rúng động tâm can:

"Em còn có tôi cơ mà,bé ngốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.