Mọi thứ của ngày hôm qua ngỡ như một giấc mơ khó lý giải thành lời. Sinh hoạt của hai người đều diễn ra hết sức bình thường như thể mọi sự chưa hề xảy ra, cách cư xử của Diệp Ngạn chẳng khác nào ngày thường khiến bản thần cậu hoài nghi trí nhớ của chính bản thần mình.
Đáng tiếc chuyện ấy là sự thật không thể chối bỏ, tiềm thức Khương Du tự nhắc nhở có tâm chắc chắn có sự. Dù có cố gắng diễn kịch đến nhường nào cũng chẳng tránh nổi lúc thất thố, tỷ như nếu Diệp Ngạn vô ý chạm vào người cậu ngay tức khắc sẽ rụt tay lại theo phản xạ có điều kiện mới được hình thành.
Ngồi trong lớp học, Khương Du luôn cảm thấy tâm tình bứt rứt khó chịu. Sau một khoảng lặng, Khương Du nhỏ giọng gọi, tiếng nói chìm trong điệu nhạc du dương:
"Ngạn ơi."
Diệp Ngạn hơi nghiêng người gần cần cổ cậu vừa bất ngờ vừa vui mừng muốn nghe thanh âm ấy thật rõ.
Giọng Khương Du đứt quãng giữa nhịp violin nhẹ nhàng:
"Ngạn ơi, cậu... để ý quá nhiều... thực ra không cần lảng tránh đến mức như thế đâu."
Nói xong cậu chẩm chậm thu bàn tay toan chạm đến người đối diện cúi đầu lắng nghe Diệp Ngạn hỏi câu không liên quan:
"Cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể của tôi bây giờ, có phải hơi cao không? Mặt cậu hình như cũng hơi nóng."
Khương Du bừng tỉnh,theo bản năng giấu khuôn mặt ửng đỏ hồng hào.
Cậu chột dạ rời mắt, nhẹ nhàng giải thích:
"Tại ... ở đây có chút áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3712974/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.