Chương trước
Chương sau
"Xin cậu,đừng từ chối. Tớ chỉ muốn làm một thứ để không phải nuối tiếc. Làm xong tớ đảm bảo sẽ cút xa khỏi tầm mắt cậu, được không?"

Thiên Tình cố ý dùng đôi mắt đỏ ngầu thấm đẫm nước mắt khẩn cầu sự thương hại của Khương Du. Cô ta biết Khương Du chắc chắn sẽ mềm lòng trước nước mắt của Omega, một tí ti lòng thương hại cũng sẽ có.

Khương Du nhẫn nhịn, quả nhiên đòn tâm lý sử dụng nước mắt của cô ta có hiệu quả. Cậu mủi lòng nghĩ Omega nào cũng yếu đuối mít ướt hở tí nhỏ lệ như Thiên Tình à, chắc là nữ nên vậy. Cậu còn tưởng cô gái Thiên Tình này sinh ra trong một ngày mưa giông bão bùng cả cơ thể được làm từ nước, tuyến lệ thật phát triển.

Cậu là Omega thật nhưng trời sinh năng lượng tích cực, kể cả khi phân hóa cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Nước mắt là loại chất lỏng vô dụng nhất, nếu như khóc có thể chữa lành tuyến thể yếu ớt của cậu, cậu đã chẳng mang chướng ngại tâm lý phải giả làm Alpha che mắt thiên hạ.

Khương Du gật đầu nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Cút xa thì không cần đâu,đừng làm phiền tớ và người tớ thích là được."

Thiên Tình đạt được mục đích, cười nhẹ, dẫn Khương Du đến một căn phòng bỏ hoang trong trường.

Diệp Ngạn ở trong lớp phát hiện người biến mất, bỏ hết thảy chạy nhanh ra ngoài. Trên đường đi gặp Hứa Phàm bê thùng sách giáo trình học Đại số tuyến tính, giọng áp bách hơi gằn tiếng:

"Nhìn thấy Khương Du không?"

Hứa Phàm thấy tình hình hơi căng thẳng, nuốt nước bọt xuống thật thà gật đầu:

"Tôi có thấy, hình như đi với Thiên Tình khoa Nhạc về hướng Nam dọc khu trồng hoa hồng ."

Diệp Ngạn liếc Hứa Phàm một cái,im lặng không trả lời gì nữa, bước chân dồn dập ảo não lướt đi trong cơn gió mùa thu se lạnh.

Hứa Phàm cụng đầu lên chồng sách, ra vẻ đạo mạo lõi đời :



"Người trẻ tuổi bây giờ nóng vội thế sao? Diệp Ngạn ngày thường trầm ổn an tĩnh thế mà trông có phần hấp tấp ."

"Ngày gì mà tìm vườn hoa hồng thế, hôm nay cũng chẳng phải lễ tình nhân."

Người đi ngang tưởng cậu ta học nhiều sinh ngáo, thật tội nghiệp khi không cứ đứng lẩm bẩm một mình, làm học sinh giỏi thật khổ.

Khương Du nhận thức cô gái này có vấn đề, chưa kịp phản ứng đã thấy cô ta khóa cửa rồi ném chìa khóa ra bên ngoài nhíu mày thanh âm khàn đặc:

"Cậu muốn làm gì,tại sao phải khóa cửa?"

"Sau hôm nay, cậu sẽ vĩnh viễn ở cạnh tớ rồi."

Căn phòng kín bắt đầu hiện hữu loại mùi nồng nặc,tin tức tố hương sữa bao trùm toàn bộ cơ thể Thiên Tình cố gắng khơi gợi dục tính trong người Khương Du.

Thiên Tình mất khống chế,bản năng trỗi dậy như một loài động vật điên cuồng thèm khát động dục chân tay run lẩy bẩy cầu ái.

Đáng tiếc, Khương Du không có vẻ gì là bị pheromone cám dỗ trí mạng ,lao đến Omega nằm la liệt mà cuốn lấy nhau. Chỉ có chán ghét và buồn nôn,ghê tởm đến gai ốc nổi đóa.

Cậu lạnh lùng trừng mắt khinh miệt, giọng nói trầm thấp cay nghiệt. Đây là lần đầu tiên cậu nổi giận lộ liễu ở bên ngoài, đối tượng còn là Omega - sinh vật yếu đuối cần được nâng niu, bảo vệ:

"Tự rẻ rúng bản thân, tình cảm khi động tới pheromone với mục đích trói buộc người mình yêu là thói hạ lưu đê hèn nhất . Loại ràng buộc này chỉ khiến tôi thấy cậu mạt hạng thôi."

Thiên Tình ngớ người,điên cuồng gào lên:

"Không ai có thể chối từ bản năng thôi thúc của pheromone , không một ai. Khương Du,mau đánh dấu em đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.