"Xin cậu,đừng từ chối. Tớ chỉ muốn làm một thứ để không phải nuối tiếc. Làm xong tớ đảm bảo sẽ cút xa khỏi tầm mắt cậu, được không?"
Thiên Tình cố ý dùng đôi mắt đỏ ngầu thấm đẫm nước mắt khẩn cầu sự thương hại của Khương Du. Cô ta biết Khương Du chắc chắn sẽ mềm lòng trước nước mắt của Omega, một tí ti lòng thương hại cũng sẽ có.
Khương Du nhẫn nhịn, quả nhiên đòn tâm lý sử dụng nước mắt của cô ta có hiệu quả. Cậu mủi lòng nghĩ Omega nào cũng yếu đuối mít ướt hở tí nhỏ lệ như Thiên Tình à, chắc là nữ nên vậy. Cậu còn tưởng cô gái Thiên Tình này sinh ra trong một ngày mưa giông bão bùng cả cơ thể được làm từ nước, tuyến lệ thật phát triển.
Cậu là Omega thật nhưng trời sinh năng lượng tích cực, kể cả khi phân hóa cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Nước mắt là loại chất lỏng vô dụng nhất, nếu như khóc có thể chữa lành tuyến thể yếu ớt của cậu, cậu đã chẳng mang chướng ngại tâm lý phải giả làm Alpha che mắt thiên hạ.
Khương Du gật đầu nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Cút xa thì không cần đâu,đừng làm phiền tớ và người tớ thích là được."
Thiên Tình đạt được mục đích, cười nhẹ, dẫn Khương Du đến một căn phòng bỏ hoang trong trường.
Diệp Ngạn ở trong lớp phát hiện người biến mất, bỏ hết thảy chạy nhanh ra ngoài. Trên đường đi gặp Hứa Phàm bê thùng sách giáo trình học Đại số tuyến tính, giọng áp bách hơi gằn tiếng:
"Nhìn thấy Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tinh-luu-nien/3647289/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.