Bị ngó lơ, Sở Mộ Bạch cảm thấy không vui, định bỏ về nhà nhưng nghĩ đến việc Thẩm Vân Hạ vẫn đang bên cạnh Đặng Tư Thành, anh không sao yên lòng. Do đó, Sở Mộ Bạch lại tiếp tục theo dõi cô.
Trước khi hai người họ đi về, Sở Mộ Bạch đã nhanh chân hơn một bước, mua bó hoa khác đến đứng trước cửa nhà cô. Khi Thẩm Vân Hạ về tới nơi, anh liền xuất hiện trước mặt cô:
“Vân Hạ, tặng cho em.”
“Nếu muốn tặng cho tôi thì anh cứ vứt vô thùng rác là được. Thay vì cắm hoa trong bình, thùng rác có lẽ là nơi thích hợp nhất.”
Sở Mộ Bạch không ngu tới mức không hiểu được ý cô. Những gì Sở Mộ Bạch tặng, cô không nhận cũng không muốn nhìn, chỉ muốn vứt đi cho xong. Tuy vậy, Sở Mộ Bạch vẫn ngoan cố đứng trước cửa nhà cô. Lúc này, trời lại sắp đổ mưa.
“Anh định đứng đó đến khi nào nữa?”
“Khi nào em chấp nhận anh mới thôi.”
“Vậy thì anh cứ đứng đó đi.”
Thẩm Vân Hạ vào nhà, đóng cửa lại. Gió bắt đầu nổi lên, sấm chớp đùng đùng, nghe chừng không bao lâu nữa trời sẽ đổ mưa. Sở Mộ Bạch nhìn lên bầu trời đen kịt, tựa hứa với lòng sẽ không bỏ cuộc.
“Rào! Rào!”
Mưa trút xuống, người Sở Mộ Bạch dần dần ướt hết, hoa cũng rụng đi vài cánh. Khi gió thổi mạnh, người anh lại run lên bần bật, toàn thân thấm đẫm nước mưa.
Trời mưa được một lúc, Thẩm Vân Hạ tưởng rằng Sở Mộ Bạch đã về nên mới kéo rèm cửa nhìn xem. Cô giật mình khi thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436156/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.