Chương trước
Chương sau
“Ai?”
Nghe cấp dưới nêu danh tính, Sở Mộ Bạch không có gì bất ngờ. Anh chỉ lạnh lùng đáp: “Canh chừng cho cẩn thận, tôi sẽ tới đó ngay.”
Kết thúc cuộc gọi, Sở Mộ Bạch nói với Thẩm Vân Hạ rằng mình không thể ở lại ăn cơm với mẹ con.
“Người đó là ai?”
“Khi nào giải quyết xong anh sẽ nói cho em biết.”
Cứ vậy, Sở Mộ Bạch nhanh chóng rời đi, để lại Thẩm Vân Hạ ngơ ngác đứng đó. Anh ta lúc nào cũng vậy, chỉ thích hành động theo ý mình, chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác.
“Đó là lý do vì sao tôi và anh không thể ở bên nhau.”
Mặc kệ Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ quay sang chăm sóc hai đứa nhỏ.
Thất bại trong hành động, Ngô Thần Thần biết thế nào mình cũng sẽ bị điều tra. Do đó, sau khi trở về căn hộ chung cư, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi định tẩu thoát sang nước ngoài. Ai ngờ khi vừa mở cửa, cấp dưới của Sở Mộ Bạch đã chờ sẵn ở bên ngoài:
“Gây chuyện xong rồi lại định bỏ trốn ư? Quá trễ rồi.”
Không lâu sau đó, Sở Mộ Bạch tới một căn nhà nơi cấp dưới của anh đang giam giữ Ngô Thần Thần. Vừa nhìn thấy Sở Mộ Bạch xuất hiện, Ngô Thần Thần đã run lên cầm cập.
“Sao? Gặp lại tôi đáng sợ thế kia à?”
Ngồi xuống trước mặt Ngô Thần Thần, Sở Mộ Bạch cười lạnh. Anh cũng sớm nghi ngờ là cô ta và kết quả không nằm ngoài dự đoán.
Đối diện với Sở Mộ Bạch, Ngô Thần Thần biết mình không thể thoát khỏi tay anh nên bắt đầu cầu xin:
“Mộ Bạch, chuyện lần này thật sự không phải do em cố ý đâu. Hình như em bị điên rồi, ngay cả chuyện giết người mà em cũng…”
Ngô Thần Thần sợ tới mức nói năng lắp bắp, mặt trắng bệch. Sở Mộ Bạch vốn nổi tiếng tàn nhẫn, không có chuyện gì mà anh ta không dám làm.
“Bây giờ cô biết sợ rồi sao?”
“Xin anh đó, tha cho em một lần này thôi. Dù sao thì Vân Hạ cô ấy cũng chưa bị thương gì, nên là…”
“Cô nói nghe dễ dàng quá rồi đó. Không bị thương nhưng chân lại chảy máu. Hay là tôi cũng cho cô chạy rồi lái xe đuổi theo có được không?”
Bị Sở Mộ Bạch hăm dọa, Ngô Thần Thần cứng họng, liên tục lắc đầu vì sợ hãi. Trầm ngâm một lát, Sở Mộ Bạch nói: “Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn. Một là tôi thả cô ra, chạy được bao xa thì chạy, tôi lái xe đuổi theo.”
“Không được đâu.”
“Hai là tôi chặt đứt một ngón tay của cô để cảnh cáo, sau đó cô lập tức rời khỏi thành phố, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô một lần nào nữa. Thấy sao, ý kiến này không tồi chứ?”
“Em xin anh, em biết lỗi rồi mà. Em…”
Sở Mộ Bạch sớm đã có quyết định từ trước, anh nháy mắt ra hiệu cho cấp dưới của mình xử lý cô ta. Ngay khi anh vừa bước ra khỏi cửa, tiếng hét thất thanh của Ngô Thần Thần đã vang lên. Kết quả, một ngón tay của cô nằm lăn lóc trên nền nhà, máu bắt đầu túa ra.
“Đây chỉ là cảnh cáo thôi đó. Nếu có lần sau, tôi nghĩ là cô không cần sống trên đời này nữa.”
Xử lý xong Ngô Thần Thần, Sở Mộ Bạch đi về nhà, chuẩn bị cho công cuộc theo đuổi lại vợ cũ. Ngày mai anh sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Vân Hạ vừa ra khỏi nhà thì đã thấy Sở Mộ Bạch đứng đó sẵn chờ cô. Vừa trông thấy anh, Thẩm Vân Hạ đã muốn quay trở vào nhà.
“Lên xe đi, anh chở em đi làm.”
“…”
“Hôm qua em gặp nguy hiểm, anh không thể để em đi một mình được.” Sở Mộ Bạch như biến thành một con người khác, đối xử với cô vô cùng dịu dàng. Mặc kệ anh, cô đặt một chiếc taxi để đi làm.
“Xin lỗi anh, tôi không có diễm phúc được chủ tịch Sở đưa đi đón về.”
“Em xứng đáng mà. Lên xe đi!”
Taxi vừa tới, Thẩm Vân Hạ đã nhanh chân chuồn mất. Không bỏ cuộc, Sở Mộ Bạch vẫn lái xe đi theo cô ở phía sau. Dù chỉ nhìn bóng lưng của cô thôi nhưng Sở Mộ Bạch vẫn bất giác bật cười:
“Mình chưa từng nghĩ là cô ấy lại quyến rũ đến như vậy. Thật là…”
Đến công ty, Thẩm Vân Hạ đi vào làm. Vừa ngồi xuống bàn làm việc thì cô đã thấy một bó hoa đỏ rực ở bên cạnh, trên đó kèm theo một tấm thiệp với lời nhắn:
“Chúc em một ngày làm việc tốt lành. Khi nào em tan làm, anh sẽ tới đón.”
Thẩm Vân Hạ cảm thấy sởn da gà vì những lời đường mật mà Sở Mộ Bạch dành cho mình. Cô không nghĩ rằng anh ta lại dùng cách sến sẩm này để theo đuổi mình. Vô ích thôi, cô đã sớm có quyết định rồi, mãi mãi không thay đổi.
Chiều hôm đó, Thẩm Vân Hạ ôm theo bó hoa hồng anh tặng ra khỏi công ty. Nhìn thấy Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch vui vẻ tiến lại gần. Nhìn anh, cô mỉm cười rồi tiện tay mở nắp thùng rác, vứt bó hoa vào trong đó. Lúc này, cô đã có hẹn với Đặng Tư Thành nên tiến về phía anh, ngồi ở ghế phó lái.
“Sở Mộ Bạch, anh đừng trách tôi nhàn nhẫn. Nếu như không muốn bị giày vò thì nên thoát cho nhau."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.