Nhận được cái gật đầu của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch đưa Tiểu Thành và Tiểu Nặc về nhà họ Sở. Rất nhanh chóng, ba mẹ con đã được gặp lại nhau.
“Mẹ ơi!
“Mẹ!”
Vừa thấy bóng dáng Thẩm Vân Hạ, hai đứa nhỏ đã lớn tiếng gọi. Gặp lại con, Thẩm Vân Hạ nghẹn ngào rơi nước mắt, không nói thành lời. Nhìn hai đứa nhỏ nằm trên giường bệnh truyền dịch, Thẩm Vân Hạ vô cùng xót xa và tự trách.
“Nếu mẹ đến đón hai đứa con sớm con, có lẽ…”
“Không phải lỗi của em.” Đứng bên cạnh, Sở Mộ Bạch lên tiếng.
Chứng kiến cảnh ba mẹ con trùng phùng, anh cũng có chút cảm động. Tuy nhiên, với bản chất một người lạnh lùng, sắt đá, Sở Mộ Bạch không có ý định để tình trạng này kéo dài.
“Bác sĩ nói tụi nhỏ phải nghỉ ngơi nhiều thì mới có sức khỏe được.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi ru hai đứa nhỏ ngủ, Thẩm Vân Hạ ra khỏi phòng. Cô dự định sẽ xuống bếp nấu cháo cho con, đợi chúng ngủ dậy rồi. Từ lần bắt cóc này, cô nhận ra mình phải giám sát tụi nhỏ liên tục 24 giờ, không để xảy ra tình trạng này một lần nào nữa.
Thẩm Vân Hạ vừa khép cửa lại, Sở Mộ Bạch đã cầm tay cô kéo đi.
“Sở Mộ Bạch, anh lại lên cơn điên đó à?”
Anh ta không trả lời, cứ vậy đẩy cô vào một căn phòng trống rồi khóa cửa lại, không cho cô ra ngoài dù chỉ một bước.
Thẩm Vân Hạ xoay ổ khóa mãi không được, tức giận chửi Sở Mộ Bạch:
“Sở Mộ Bạch, anh lấy quyền gì mà giam cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436146/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.