Không trực tiếp đối đầu được với Thẩm Vân Hạ, Joyce quay sang trút giận lên người hai đứa con của cô. Mới được thầy Đặng Tư Thành giới thiệu công việc nên Thẩm Vân Hạ đã đi làm từ sớm, để Tiểu Thành, Tiểu Nặc ở nhà chơi.
Nhân lúc người làm đều bận bịu với công việc trong nhà, Joyce nói với Tiểu Thành, Tiểu Nặc:
“Hai đứa ra đây với cô!”
Bọn chúng không biết Joyce định làm gì mình, chỉ ngoan ngoãn đi theo ra sau nhà. Nhìn trước nhìn sau, Joyce không thấy ai bèn ra tay với hai đứa nhỏ. Cô ta dùng roi đánh chúng, khiến bọn trẻ sợ hãi mà cô rúm người lại, khóc nức nở. Lúc này trời đã về chiều, Thẩm Vân Hạ cũng xong việc sớm nên trở về nhà. Lúc nào phòng, cô lớn tiếng gọi:
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc!”
Gọi hai ba lần như thế, không thấy bọn trẻ đâu, Thẩm Vân Hạ cuống quýt đi tìm. Ra tới nhà sau, cô nghe tiếng trẻ con khóc, đứng trước mặt chúng là Joyce. Thấy vậy, Thẩm Vân Hạ tức giận chạy tới, giật lấy cây roi ném sang một bên:
“Cô bị điên à?”
“Mẹ ơi! Mẹ!” Tiểu Thành, Tiểu Nặc ôm chầm lấy cô, khóc rống cả lên.
Nhìn bộ dạng thảm hại của ba mẹ con họ, Joyce đắc ý ra mặt. Khoanh tay lại đứng đó, Joyce nói: “Trẻ con hư thì phải dạy dỗ lại. Nếu không… chúng lại giống ai kia, không biết thân biết phận.”
“Tôi không cho phép cô đụng đến hai đứa nhỏ. Có gì thì nói chuyện với tôi, đừng làm hại người vô tội.”
“Cô đúng là một người mẹ hiền thật đó nhưng mà… tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436103/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.