“Thẩm Vân Hạ, nếu cô chịu nhận lỗi, tôi có thể bỏ qua.”
Hơn ai hết, Joyce hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Vốn dĩ cô ta định vin vào chuyện này để khiến cho Thẩm Vân Hạ biết điều mà rút lui. Nhưng trái với mong muốn của Joyce, Thẩm Vân Hạ vô cùng cứng đầu.
“Đừng giở trò trước mặt tôi nữa. Phiền phức!”
Sở Mộ Bạch mới ra ngoài nghe điện thoại, vừa bước vào đã thấy hai người họ cãi lộn. Thấy vị cứu tinh của mình tới, Joyce thuận nước đẩy thuyền, vu oan cho Thẩm Vân Hạ. Chứng kiến người mình yêu phải chịu uất ức, Sở Mộ Bạch càng thêm tức giận.
Đối diện với Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ thừa biết anh là người không nói lý lẽ với cô. Trừng mắt nhìn Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch vung tay định đánh cô thì Thẩm Vân Hạ cầm đống yến sào quăng xuống đất, tuyên chiến với anh:
“Sở Mộ Bạch, anh đúng là có mắt như mù.”
“Cô nói gì vậy hả?” Bị chửi thẳng mặt, Sở Mộ Bạch càng thêm tức tối.
Bao nhiêu uất ức bị dồn nén lâu nay, Thẩm Vân Hạ tiện thể trút hết lên người anh ta: “Sở Mộ Bạch, có bao giờ anh chịu dùng đầu óc của mình suy nghĩ chưa? Từ lúc tôi bước vào căn nhà này cho tới giờ, bất kể chuyện gì anh cũng mặc định tôi là người sai mà không chịu tìm hiểu rõ ràng. Với lại, anh tin Joyce thì hỏi tôi làm gì nữa, tôi có nói gì anh cũng vô dụng. Bấy nhiêu đó đủ rồi, tôi sẽ dẫn Tiểu Thành và Tiểu Nặc đi, hai người muốn làm gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-thieu-quay-dau-ngay-ngay-an-va/436102/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.