Sáng hôm sau, Sở Thẩm Mặc bàn giao chứng cứ cùng một số việc cho bên thi hành án, xong xuôi cũng đã vào tầm trưa.
Lúc này anh lại nhớ đến Hà An Kỳ. Không biết bây giờ cô tỉnh chưa.
Chịu không được, anh muốn đi thăm cô. Vậy là chưa đầy 30 phút đã thấy anh có mặt ở bệnh viện.
Mở cửa bước vào anh liền nhìn thấy An Kỳ đang ngồi trên giường bệnh cùng Phương Tịnh Nghi trò chuyện.
Thấy cô đã tỉnh trong lòng anh cũng có chút nhẹ nhõm.
Vừa nói với Tịnh Nghi cô lại vừa cười, nụ cười tận đấy mắt, đó là nụ cười vui vẻ thật sự.
So với nụ cười tự giễu của cô trước mặt anh thì anh thích nụ cười lúc bấy giờ của cô hơn.
Chẳng qua, giờ đây trông cô yếu ớt quá.
Khuôn mặt cô có phần tái nhợt, thân thể gầy gò, trên tay đang cắm dây truyền nước biển, những chỗ bị bỏng lạnh đang quấn băng gạc.
Sở Thẩm Mặc hơi nhíu mày, quả thật An Kỳ quá mảnh mai, tựa hồ một cái siết tay của anh cũng khiến cô vỡ vụn.
Anh chầm chậm bước vào, An Kỳ cùng Tịnh Nghi cũng phát giác ra lập tức dừng lại cuộc trò chuyện.
Vẻ mặt tươi cười của An Kỳ lập tức lụi tắt.
"Cô lui ra đi"
Sở Thẩm Mặc nhìn Phương Tịnh Nghi ra lệnh, cô ấy liền cúi đầu đồng ý rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn anh và cô.
Ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường cô anh khẽ hỏi.
"Cảm thấy thế nào rồi?"
An Kỳ cúi đầu trốn tránh anh nhẹ đáp.
"Không sao rồi!"
Cô biết anh là người kéo cô từ quỷ môn quan trở về, nhưng cô không hiểu anh vì sao lại làm vậy, để cô chết đi luôn không phải sẽ tốt hơn sao?
Cứu cô làm gì? Sau này lại hành hạ cô.
Cô cũng chưa có quên anh hận cô ra sao.
Trong lúc hôn mê đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết cô cũng đã có ý nghĩ cứ vậy mà chết đi, nếu sống cô cũng sẽ chịu sự dày vò của anh, sống một cuộc sống như địa ngục.
Sở Thẩm Mặc thấy thái độ này của cô lại không ưng lòng, lập tức nặng giọng.
"Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, cô một câu cảm ơn cũng keo kiệt sao?"
An Kỳ đắn đo một hồi cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh cứu tôi rồi sau này cũng hành hạ tôi thừa sống thiếu chết thôi, đều là vì chính anh vì sự hận thù trong anh, tôi cảm ơn làm gì"
Sở Thẩm Mặc lập tức đen mặt, anh còn chưa nói mà cô đã tự nhận định là anh cứu cô vì muốn tiếp tục hành hạ cô.
Rốt cuộc trong mắt cô anh đã tồi tệ cỡ nào vậy?
Lần này cứu cô, anh chẳng có ý đồ gì cả, chỉ đơn thuần là muốn cô sống tiếp, còn có phải là vì muốn trả thù hay không thì anh cũng không chắc chắn.
Mà cô lại dám chống đối anh, trong mắt cô đối với anh không có một tia cảm kích, nếu có cũng là chế giễu sau trong đó lại là loại ám ảnh.
Sở Thẩm Mặc thật khó chịu, khó chịu với thái độ này của cô.
Tiến đến bóp chặt hai má của cô anh gằng giọng.
"Đúng, tôi chính là muốn cô sống để tôi còn hành hạ cô, bất cứ thứ gì của cô cũng thuộc về tôi, thân thể cô, linh hồn cô và cả mạng sống của cô, cô muốn chết cũng phải hỏi qua ý tôi"
An Kỳ mở to mắt tiếp nhận cơn thịnh nộ của anh, cô vẫn là bộ dạng điếc không sợ súng.
"Anh yên tâm, tôi sẽ sống, đợi đến ngày anh gặp quả báo"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]