Phong Lôi Tốn cắn răng, chặt đứt tơ hồng, Trần Tịch ngã xuống đất. Bất kể là tơ nhỏ đang lơ lửng trên không trung hay là tơ hồng vây quanh phòng bệnh đều đứt phựt, Phong Lôi Tốn vung trường kiếm bổ về phía vật màu đen kia, người sau nhanh chóng lui bước.
【Mấy tên non nớt, không biết phân biệt! 】
【Lần sau tái phạm, kết cục không tốt! 】
Vật màu đen lui về phía cửa sổ rồi hóa thành một thứ trông như chim, nhìn ra cửa sổ, tôi có thể thấy được thứ kia căn bản không phải là chim, mà là một người đàn bà khoác áo lông màu đen. Hai hàng con mắt song song đen kịt không có con ngươi, lỗ chỗ chi chít, nhìn trừng trừng vào phòng bệnh, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Xe quỷ. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến được cái từ này.
May thay chiếc xe quỷ cũng không tiếp tục gây chuyện, nó vỗ vỗ cánh bay đi, làm rơi rớt lại vô số lông chim màu đen.
Phong Lôi Tốn đang định bước qua đỡ lấy Tô Cẩm Ngôn, người sau lại lấy một tay che mắt, gượng đứng dậy, nói: “Đừng động vào tôi, mau đuổi theo!”
Nghe nói vậy, Phong Lôi Tốn hơi cứng người lại, cắn răng nói một tiếng ‘Đáng giận’, rồi lập tức xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Này, đây là tầng năm đó!” Tôi vọt tới bên cửa sổ, nhìn thấy Phong Lôi Tốn đã vững vàng mà rơi xuống đất. Không biết hắn làm như thế nào nữa, chẳng lẽ có khinh công sao?
Người đàn bà vừa nãy còn đang thét chói tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ve-cua-hang-nhang-den-tu-dang/2763479/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.