Về nhà rồi mà còn mang khẩu trang thì không được, vừa thấy trên mũi con gái bảo bối dán băng keo cá nhân, ông Đồng xấu tính đá một cái, Úy Ương ở quân đội nhiều năm, cơ thể tự động tránh đi, Đồng Đống cũng là cao thủ, chẳng qua anh thấy không nghiêm trọng, lấy nhu thắng cương, tiếp được cái đá chân này của ông Đồng nhưng theo bản năng cản lại, nếu không phải kịp thời nghĩ đến đó là bố mình, không chừng hiện tại ông Đồng đã dính vào cột.
Lúc này anh cho ông Đồng đá tiếp cũng đã muộn, Đồng Đống hận bản thân sao lại đi tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này, sớm biết vậy anh thà đáp ứng Lục Tiểu Lâm, lên nhà cô uống chén trà, như vậy sẽ về trễ hơn, ít nhất cũng thoát được cái chân của bố!
Hiện tại tiếp cũng không được, bị đánh cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan, anh nhìn con hồ ly Úy Ương kia, anh ta đã sớm trốn qua một bên.
Đồng Đống nhẹ nhàng đẩy chân ông Đồng, sau đó chạy trốn sau lưng Đồng phu nhân, vừa khéo là khu vực an toàn khiến ông Đồng tức giận đến mức râu cũng vểnh lên.
"Bố, bố làm gì đấy!" Đồng Đồng hét lên một tiếng, nhào tới ôm lấy tay ông Đồng không buông, ánh mắt tức giận nhìn ông: "Sao bố lại đánh các anh? Là tự con không cẩn thận, đâu phải do các anh ấy làm hại!"
"Không đánh hai đứa nó thì đánh ai?". Ông Đồng ồm ồm nói. "Bố kêu hai đứa nó đi cùng để bảo vệ con, giờ thì hay rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881616/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.