Trong phòng yên ắng, một lúc lâu sau Đồng Đồng mới ngẩng đầu lên, xấu hổ nhìn Úy Ương rồi chủ động bò lên đùi anh, tách hai chân quấn quanh hông anh, nhẹ giọng nói:
"Em bồi thường cho anh..." Nói xong, Đồng Đồng hôn lên môi Úy Ương, lưỡi đinh hương chủ động vươn ra, thấy anh mở miệng liền dò xét đi vào.
Đồng Đồng có chút xấu hổ, miệng anh Úy Ương nóng quá, dường như có thể hòa tan luôn được cô.
Cô nâng mặt Úy Ương, đối diện với anh ở khoảng cách gần, lông mi anh rất dài, con ngươi đen đẹp, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Giống như trong mắt chỉ có mình cô, ngoại trừ cô, ai anh cũng không thấy.
Cảm giác được sự quý trọng và độc chiếm của anh khiến Đồng Đồng tê dại, chỉ nhìn mắt anh đã đủ cho cô mất hồn mất vía.
Cô thực sự rất thích rất thích anh, cả đời cũng không muốn rời xa.
Đồng Đồng đột nhiên bắt đầu hoài nghi vì sao kiếp trước cô lại sợ anh như thế, thậm chí ngay cả bản thân thích anh cũng không hề biết, rõ ràng là cô thích anh như vậy, hơn nữa là chỉ thích một mình anh.
Hay là Thượng đế cho cô sống lại lần nữa để cô biết quý trọng những người trước mắt?
"Anh Úy Ương..." Cô chặn môi anh, hô hấp dần dồn dập, "Em rất thích anh, rất rất thích anh... Chỉ thích mình anh thôi, anh cũng thích một mình em, đừng thích người khác được không?"
Cô si mê nâng mặt anh, đáng thương khẩn cầu, biểu tình trên mặt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881569/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.