Úy Ương còn chưa kịp cảm thấy vui sướng vì Đồng Đồng ghen thì đã bị dọa cho giật mình, anh vừa ngẩng đầu đã thấy Đồng Đồng khóc lóc thảm thương, đôi mắt tràn ngập oán hận nhìn anh chằm chằm, cái mũi sụt sịt, tay nhỏ bé che miệng, rõ ràng là khóc khàn cả giọng nhưng lại cứ khăng khăng làm bộ rất bình tĩnh.
Anh phải làm sao? Đương nhiên là phải ôm cô vào lòng dỗ dành!
"Không phải, tất nhiên là không phải, sao anh có thể thích người khác được? Đừng khóc, ngoan, đừng khóc nữa---" Úy Ương vừa dỗ vừa lau nước mắt cho cô.
Đồng Đồng mím môi, còn chưa trở lại bình thường.
Lúc đó cô thật sự sợ hãi, biểu tình của anh quá mức nghiêm túc cẩn thận, kiếp này rất nhiều chuyện đã thay đổi, vậy thì ai dám cam đoan tình cảm của anh giành cho cô sẽ không thay đổi theo?
Nếu như anh không thích cô... Đồng Đồng rùng mình, cô căn bản không dám nghĩ đến khả năng này, ngay cả tưởng tượng cũng không dám!
"Anh Úy Ương..." Không tiếp tục làm nũng hay trêu ghẹo anh, Đồng Đồng ngoan ngoãn giống con mèo nhỏ tiến sát vào ngực Úy Ương, tay nhỏ bé cầm lấy ngón tay anh không buông, đáng thương nói:
"Anh chỉ thích mình em, sẽ không thích người khác đúng không?"
"Tất nhiên rồi, anh chỉ thích em, người khác ai anh cũng không thích." Đồng Đồng vì anh mà sợ hãi, cả khuôn mặt trắng bệch. Úy Ương đau lòng không thôi, cúi đầu hôn một cái lên mặt cô: "Anh chỉ thích em thôi, trừ em ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881568/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.