Nam chính do Cam Tinh Vĩ sắm vai nghe tiếng đàn, không tự chủ mà đi tới trước cửa một cửa hàng cũ bán đàn, một thiếu nữ mặc váy dài đang ngồi trước cây đàn piano, trôi chảy đàn một ca khúc. Ngón tay cô đàn rất chính xác, từ đầu đến cuối không có nửa âm sai. Nhưng không biết vì sao, nghe một lúc, anh ta nhịn không được mà nhăn mày lại.
Diễn tấu âm nhạc là thứ có nhiều tính thay đổi nhất, mỗi một người có thể thêm vào những cảm xúc của bản thân. Cô đàn như một con robot, mỗi một âm điệu đều vang lên đúng lúc nhưng lại mất đi tính biểu cảm của âm nhạc và ít cảm xúc.
“Này, bài hát này cô đàn vô vị quá.” Anh ta dựa vào cửa thản nhiên nói.
Thiếu nữ đang đàn đưa lưng về phía anh, không có phản ứng gì.
Đợi tới khi anh ta khó chịu xông lên, Lưu Sở Họa mới dừng lại, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh ta.
“Đàn tệ như vậy, rõ ràng là đang sỉ nhục tâm ý của nhạc sĩ lúc sáng tác ca khúc này.”
Cô nhấp nhấp môi, nở một nụ cười, cô lập tức lấy điện thoại ra gõ một dòng chữ rồi đưa cho anh ta.
“Xin lỗi, bởi vì tôi không nghe được nên chỉ đàn theo nhạc phổ.”
Cam Tinh Vĩ cứng người, đơ ngay tại đó.
Cô thu điện thoại lại, lại gõ chữ tiếp, tốc độ của cô rất nhanh, còn chưa kịp đợi anh ta phản ứng đã đưa điện thoại đến trước mặt anh ta, “Anh đàn piano chắc lợi hại lắm nhỉ, có thể đàn một lần cho tôi xem không? Lúc trước ở đây còn có giáo viên lên lớp, tôi rất thích đứng ở phía sau nhìn những phím đàn nhảy nhót, cứ như có thể chính tai nghe được vậy. Lúc sau cô ấy đi rồi, từ lúc đó tôi không còn nhìn người khác đàn piano nữa.”
“Cô…Cô…” Cam Tinh Vĩ đỏ cả mặt, “Cô nói cô không nghe được, vậy sao cô biết lúc nãy tôi nói gì?”
“Tôi nhìn khẩu hình miệng, lợi hại đúng không?” Cô lộ ra một biểu cảm rất đắc ý.
Cảm giác khó xử và hổ thẹn giao lại với nhau, Cam Tinh Vĩ khó chịu mà gật đầu.
Đây là một bắt đầu không quá tươi đẹp, nhưng thiếu nữ câm điếc yên tĩnh đàn piano đã để lại cho anh ta một ấn tượng rất khó phai. Cảm giác này khó mà hình dung, có thể kể cả bản thân cũng không phát hiện, nội tâm của anh vừa chấn động và vừa cảm động.
Thanh niên đã tìm được ông nội, ở lại tại một thị trấn nhỏ. Tiếng nước, chim kêu, trở thành bối cảnh tươi đẹp của thị trấn nhỏ này. Trong thị trấn nhỏ, nhà nào cũng rất quen thuộc, anh ta không chỉ một lần nghe được tên của thiếu nữ câm điếc thông qua những lời nói của mọi người xung quanh, với giọng điệu vừa tiếc nuối vừa đáng thương.
Thời điểm gặp lại Lưu Sở Họa anh ta hơi nhướng mày, “Này, đi bắt tôm hùm cùng tôi không?”
Dần dần, họ càng ngày càng quen thuộc. Họ cùng nhau du ngoạn khắp nơi, cùng nhau thả diều trên cỏ xanh, cùng nhau trò chuyện cùng nhau luyện đàn.
Như vậy thật tốt đẹp.
Đàn xong một khúc, Cam Tinh Vĩ hơi không hài lòng, “Em không thể chơi bằng bốn ngón tay, em phải khép tiết tấu lại có hiểu không? Tuy em không thể nghe thấy, nhưng có thể nhìn hành động của tôi không phải sao?”
Anh ta nói không nhanh không chậm thật nghiêm túc, hoàn toàn không cảm thấy yêu cầu của mình là chuyện khó khăn cỡ nào. Lưu Sở Họa hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, tầm mắt dừng ở trên môi anh ta không chớp mắt.
Nhạc nền dừng lại ngay lúc này, lông mi cô gái run nhè nhẹ, ánh mắt cô mang theo sự kiên định dường như đang cẩn thận theo dõi từng lời nói của anh ta. Gió nhẹ nhàng thổi lên chuông gió ngoài cửa, ngón tay của thiếu niên hơi cuộn lại, anh ta thấy tiếng tim đập của mình đang vang lên.
Anh ta nhấp nhấp miệng, “Nhìn vào mắt tôi.”
Lưu Sở Họa chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn vào hai mắt anh ta, rồi sau đó lại theo thói quen dừng lại trên môi anh một lần nữa.
“Tôi nói em nhìn vào mắt tôi.” Cam Tinh Vĩ duỗi tay che kín miệng mình không cho cô nhìn, Lưu Sở Họa chỉ có thể nhướng mày nhìn vào hai mắt anh ta, sau đó cô thấy được ý cười trong đáy mắt anh ta.
Sau đó, anh ta cúi người hôn lên môi Lưu Sở Họa.
Lúc này âm nhạc vang lên, khán giả trong rạp chiếu phim nhẹ giọng kêu lên, dường như cũng nghe được âm thanh của thiếu nữ đang nảy mầm trong lòng mình.
Đây là một câu chuyện tình yêu đơn giản mà lại tốt đẹp, không phát triển trong thế giới hiện thực lạnh nhạt, cũng không có những chi tiết cãi nhau với hiểu lầm, càng không có tình huống yêu mà không được, đau thấu tim gan. Nói đây là một đoạn tình yêu, không bằng nói là một đoạn rung động ngây thơ.
Trong sự rung động, họ học được cách trưởng thành, học được cách nhiệt tình yêu thương.
Cuối cùng đến lúc chia tay, Cam Tinh Vĩ bước lên xe buýt, xoay người lại vẫy vẫy tay với cô, không tiếng động nói một câu, “Lần sau gặp lại, anh có thể nghe khúc nhạc của em được không?”
Đáy mắt Lưu Sở Họa hiện lên tia buồn bã và lưu luyến ngay lập tức được thay thế bằng một nụ cười, cô nặng nề gật gật đầu.
Màn ảnh theo xe buýt dần dần đi xa, ánh mắt cô gái nhìn về phương xa, sau đó cô duỗi tay đem vén tóc vào sau tai, làn váy cô nhẹ bay trong gió.
Âm nhạc vang lên, phụ đề đại diện cho kết thúc nhảy ra. Khán giả xem phim dường như có cảm giác chưa thỏa mãn, họ ngồi tại chỗ cho đến khi hết đoạn nhạc cuối phim, tốp năm tốp ba mới bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi.
Tề Nhiên lén lút xem mọi người bình luận về bộ phim trên mạng, phần lớn những bình luận đều là khen cho bộ phim, khen phối nhạc, khen biểu hiện của diễn viên, khen bản lĩnh của đạo diễn, khen nội dung cốt truyện.
Nhìn thấy màn hình toàn năm sao, Tề Nhiên còn vui vẻ hơn Lưu Sở Họa. Một loạt nhà phê bình đã hoạt động lâu năm, số lượng không nhiều lắm nhưng rất hữu dụng. Họ phân tích tỉ mỉ ý nghĩa của bộ phim, khuếch đại từng ưu điểm, bỏ qua một vài khuyết điểm nho nhỏ, làm bộ phim vốn dĩ đã có đánh giá cao được nâng lên cao hơn.
Sau khi danh tiếng của 《Giấc mộng tình yêu 》 lên men, bộ phim này cũng như những bộ phim khác phát sóng vào hai ngày thứ bảy chủ nhật, vì ngày đi làm đến phòng bán vé sẽ giảm xuống. Nhưng nếu giảm không nhiều lắm, cơ bản có thể phán đoán bộ điện ảnh này vẫn thành công.
Tuy nhiên sau hai ngày cuối tuần, phòng vé của bộ phim này không giảm mà lại tăng. Sau đó phòng bán vé giảm theo xu hướng vô cùng thong thả, cơ bản vẫn ổn định. Nếu dựa theo như vậy, bộ phim này dường như có thể đạt được thành tựu tác phẩm thanh xuân bắt lấy gần 1 tỷ phòng bán vé, trở thành đối tượng nghiên cứu của đông đảo người trong ngành.
Trên Weibo, diễn đàn với Tieba, thảo luận về bộ phim này càng ngày càng nhiều.
“《Giấc mộng tình yêu》 thật tuyệt vời, Lưu Sở Họa trong phim thật xinh đẹp, làm cho người ta hận không thể hái sao rồi mang đến trước mặt cô.”
“Nhất định phải mang theo người mình thích đi xem cùng, nếu xem xong phim mà các người vẫn không thể ở bên nhau, vậy bạn có thể trực tiếp từ bỏ.”
“Hình tượng của Cam Tinh Vĩ thật phù hợp với bộ phim này. Ngay cả Lưu Sở Họa toàn bộ phim không có một lời kịch nhưng mỗi biểu cảm nhỏ của cô đều vô cùng tự nhiên, mỗi khi ánh mắt cô chuyển động đều vô cùng hấp dẫn. Cảm thấy kỹ thuật diễn của cô ngày càng tiến bộ.
“Cũng không biết bộ phim này chọc trúng nơi nào trong lòng tôi mà nó ngay lập tức trở thành bộ phim tôi yêu thích nhất. Thật muốn đi xem lần thứ hai, có ai đi cùng không?”
Bình luận quá nhiều, Tề Nhiên hơi nghi hoặc, anh gọi điện thoại cho Chu Nguyên Thiên hỏi: “Không phải tôi nói thuỷ quân chỉ bình luận ở xếp hạng trên trang web thôi sao? Cậu lại nhập thêm?”
“Không có, tôi nào dám vi phạm ý kiến của cậu!” Anh ta dứt khoát phủ nhận.
Vì thế, Tề Nhiên biết bộ phim này thật sự đã chọc trúng một điểm trong lòng người xem, ít ra thu nhập phòng bán vé 《 Giấc mộng tình yêu》 đã được tốt hơn so với trong tưởng tượng của anh.
Anh vừa hưng phấn vừa hơi lo lắng. Nếu như bộ phim thật có thể lập kỷ lục phòng bán vé, càng ngày càng được hoan nghênh, người đề cử càng ngày càng nhiều, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một vài người nói lời không hay.
Mặc dù anh không cần Lưu Sở Họa có thể bắt lấy giải thưởng bằng bộ phim này, nhưng ít ra ở thời điểm nó được gọi tên, không thể xuất hiện quá nhiều âm thanh phản đối.
“Được rồi, anh có thể đừng nhìn chằm chằm vào máy tính nữa không.” Lưu Sở Họa dựa cả người vào trên lưng anh, lười biếng oán giận, “Có bạn gái bên cạnh thì mặc kệ, đi nghiên cứu biểu đồ phòng bán vé làm cái gì?”
“Một thời gian nữa anh sẽ tự thành lập một đội ngũ chuyên gia để xây dựng kịch bản cho em.” Tề Nhiên xoay người lại, hiếm khi dùng giọng điệu bá đạo của kim chủ, “Em muốn diễn nhân vật gì thì cứ nói trước với anh.”
Lưu Sở Họa cười cong mắt, “Oa, đột nhiên muốn khóc ôm đùi anh gọi kim chủ.”
Tề Nhiên khụ một tiếng, duỗi chân về phía cô nhưng ánh mắt lại chuyển qua nơi khác.
“Đừng nghịch.” Lưu Sở Họa cười đánh một cái vào trên đùi anh, “Đúng rồi, tối nay em phải ra ngoài một chuyến, Giản Huyên mời em đi ăn.”
“Cô ta đột nhiên mời em đi ăn làm gì?” Tề Nhiên nhíu mày.
“Lúc trước em nói anh tìm giúp cô ta mấy cái kịch bản thích hợp đó. Cuối cùng cô ta chọn 《 Bản tình ca tháng sáu 》, bây giờ đã thông qua thử vai, thành công lấy được vai nữ chính, nên muốn cảm ơn em một chút.” Những bộ phim hẳn là thuộc về Giản Huyên, bây giờ đã trở thành của người khác, coi như là bồi thường cho cô ta. “Làm sao, muốn đi cùng em không, dù sao anh cũng có công.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]