Dưới sự hòa giải của Ngũ Thành Binh Mã Ti, dĩ nhiên bọn họ không thể đánh nhau ẩu đả, mặc dù Chương Nguyên Côn bị đ.ấ.m một cái nhưng đối phương lại là một cô nương, hắn ta cũng không thể nào đánh trả.
Mà kể cả hắn ta có đánh thì đừng nói huynh đệ bên cạnh không nhìn nổi, hắn ta còn sợ Tiêu Văn Cảnh và Ngụy Khiếu Vũ sẽ xé xác hắn ta ra mất.
Hắn ta chỉ có thể cam chịu nuốt con tức này vào trong lòng.
Ba người Nguyễn Linh Huyên bình an vô sự đi ra khỏi đây.
Bởi vì hai chữ “Ta dám” mà Tiểu Tướng quân buột miệng thốt ra, nụ cười vẫn luôn nở trên khuôn mặt Nguyễn Linh Huyên.
Nàng ung dung đi đằng trước, đang đi còn phải vòng trở lại mấy bước, cười một tiếng rồi nhẹ nhàng nói với Ngụy Khiếu Vũ: “Tiểu Tướng quân, ngươi tốt quá!”
Ngụy Khiếu Vũ còn tưởng Nguyễn Linh Huyên đang khen hắn ta có tấm lòng ủng hộ lẽ phải, thế là hắn ta lập tức cười trả lời: “Muội cũng rất tốt, một cô nương dám nghĩ dám làm như muội cũng không thể bị bọn họ vứt bỏ như giày rách được.”
Hắn ta lên tiếng ủng hộ Nguyễn Linh Huyên cũng vì không đành lòng trơ mắt đứng nhìn một cô nương tốt như nàng bị người khác thóa mạ, chửi bới.
Tiêu Văn Cảnh đi theo sau bọn họ, không nhanh không chậm đi ra khỏi ngõ nhỏ, suốt quãng đường luôn im lặng không nói gì.
Nguyễn Linh Huyên liếc mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh, sau đó lại quay sang hỏi Tiểu Tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-theo-duoi-vo-cua-thai-tu/3682036/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.