Lúc Lệ Nam Khê đi đến đại sảnh, Mai Giang Ảnh đã uống hết một chén trà, thích thú nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn thủy treo bên cạnh. Trong tranh, núi cao phủ tuyết trắng xóa, dưới chân núi có một con sông nhỏ, mặt sông đã kết băng. Tuy chỉ có một vài nét bút nhưng lại thể hiện hết dáng vẻ trong trẻo mà lạnh lùng.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Mai Giang Ảnh mỉm cười nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Lệ Nam Khê đang chậm rãi đi về phía bên này.
"Bức tranh này do ai vẽ?” Hắn chỉ vào bức tranh hắn đã nhìn rất lâu, nói: “Thương kính đĩnh bạt (*),nét vẽ rất mạnh mẽ, không tồi.” Chỉ tiếc là không có lạc khoản, ngay cả một chữ nhỏ cũng không có khiến hắn không đoán được là người phương nào vẽ.
(*) Thương kính đĩnh bạt: mạnh mẽ cứng cáp
Lệ Nam Khê nhìn về phía trước, mới hiểu hắn đang nói cái gì: "Là quốc công gia tiện tay vẽ. Ta cảm thấy không tệ nên sai người đóng khung treo ở chỗ này."
Nụ cười của Mai Giang Ảnh hơi nhạt đi, không nhìn bức tranh nữa, chỉ vào cái ghế, nói với Lệ Nam Khê: "Ngồi xuống nói chuyện. Có một số chuyện ta nghĩ nên nói với lục thiếu phu nhân."
Dứt lời, hắn đột nhiên nhớ tới lần trước, nhướng mày cười nói: "Lần này ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi sẽ không cự tuyệt nữa chứ?"
"Tam công tử nói đùa.” Lệ Nam Khê khách khí trả lời, sau đó chủ khách lần lượt ngồi xuống.
Vừa gọi người dâng trà, còn chưa kịp bắt đầu nói chuyện thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sung-the-cua-vo-tuong/985190/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.