Chỉ là có điều, sao Dương Chẩn lại ở chỗ này?
Trong khi Ngụy La còn đang nghi ngờ, Triệu Lưu Ly đã nhảy xuống xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này không rêu rao ra vẻ như xe ngựa bình thường mà TriệuLưu Ly xuất cung hay ngồi, rèm vải màu xanh, đã hơi cũ không còn mới,ngay cả cung tỳ trong xe cũng chỉ có một người, nếu như là bình thường,chỉ cần Triệu Lưu Ly đi ra ngoài, có lần nào không phải là một đoàn độicung nữ và ma ma hầu hạ đi cùng chứ? Việc làm hôm nay của nàng ấy cóchút khác thường.
Ngụy La lựa chọn án binh bất động, nàng im lặng ngồi trong xe nhìn xem tình hình sắp tới thế nào.
Triệu Lưu Ly không chờ được nhảy từ trên xe ngựa xuống, Dương Chẩn vộivã chạy tới, cánh tay dài nhấc nàng ấy lên ôm vào lòng, căng thẳng hỏi:“Công chúa cẩn thận một chút, vạn nhất ngã bị thương, thuộc hạ khó tránh tội”.
Triệu Lưu Ly còn tâm trí đâu mà lo lắng những chuyện này, đôi mắt đỏ hồng hỏi hắn: “Hôm nay phải đi sao?”
Dương Chẩn cứng người, nhẹ gật đầu.
Hốc mắt Triệu Lưu Ly sũng nước, hai mắt hồng hồng trông cực kỳ giống con thỏ nhỏ, nàng nắm chặt lấy tà áo Dương Chẩn, nói: “Sao Dương Chẩn ca ca không nghe ta? Ta không muốn ngươi đi, ta sẽ nói với mẫu hậu, bà thương ta như vậy, nhất định sẽ đồng ý gả ta cho ngươi. Chỗ đó nguy hiểm nhưvậy, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì thì sao? Ta không muốn ngươi gặpchuyện không may, không muốn ngươi đi…” Triệu Lưu Ly vừa nói, nước mắtvừa tí tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565868/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.