“Ai đó?” Ngụy La nhíu mày, lớn tiếng hỏi.
Nếu là một trong hai người Kim Lũ hoặc Bạch Lam, bước chân đáng lẽ nênnhẹ nhàng hơn, hơn nữa cũng sẽ không tới gần mà vẫn không gọi tên nàng,càng không có loại cử chỉ lén lút như vậy. Cũng không thể nào là LươngNgọc Dung, nàng ấy mệt tới ngủ thiếp đi, ngủ liền quên hết trời đất,điểm này Ngụy La rất rõ. Bước chân người này trầm ổn, không nhanh khôngchậm, nếu không phải lỗ tai Ngụy La nhạy bén, cũng không nghe được tiếng bước chân của hắn.
Trong núi này ngoại trừ người Ngụy gia còn có ai khác sao? Ai lại lỗ mãng như vậy?
Ngụy La nhìn chằm chằm bình phong tử đàn khắc hoa sen và tranh mỹ nhântrong tịnh phòng, trước bình phong có một bóng người, xem ra là namnhân. Hắn dừng lại trước bình phong, không tiến lên nữa, giọng nói cóchút trầm khàn: “Là ta”.
Ngụy La lập tức ngây người.
Núi Thiên Thiền cách Thịnh Kinh Thành cũng phải trăm dặm, Triệu Giới sao lại tới đây? Hắn làm sao biết nàng ở đây, còn xông vào tịnh phòng?
Ngụy La vừa thẹn vừa giận, che lại cảnh xuân trước ngực: “Huynh đi ra ngoài cho ta!”
Giọng Triệu Giới hồi lâu sau mới truyền đến: “Ta ở chỗ này chờ muội, A La, muội tắm xong liền đi ra!”
Đôi mắt Ngụy La hồng hồng nhìn chằm chằm bình phong, cho tới giờ nàngcòn chưa thấy qua ai vô liêm sỉ như vậy, hắn đứng ở đó, nàng sao dámđứng lên mặc xiêm y? Hơn nữa xiêm y đều treo trên bình phong, tranh mỹnhân căn bản không ngăn được quang cảnh bên này, cái gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565859/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.